Có bao giờ bạn đặt câu
hỏi: ta đến bên nhau vì lẽ gì?
Sao ta lại yêu nhau? Sao
ta lại muốn cưới nhau và đi với nhau suốt cuộc đời? Sao ngày ấy anh nói yêu em
mà giờ lòng anh đổi khác? Tại sao? Muôn vàn câu hỏi tại sao được đặt ra, bủa
vây nhân thế nhưng mấy ai trả lời hết được, nhất là những tín hiệu, cảm xúc từ
con tim. Trước giờ ta cứ ngỡ, tình yêu bắt nguồn từ trái tim, khoa học lại bảo
người ta yêu bằng não và đến với nhau nhờ sóng não. Nhưng với tôi thì câu trả
lời duy nhất chỉ có một chữ “Duyên”.
Vậy nên, Nghiệt
duyên lại là một trường hợp đặc biệt khiến tôi phân vân mãi ở nhà
sách. Nhìn tựa sách là biết kết cục của nó chỉ có thể là “ngược” mà tôi lại
thuộc tuýp người thích HE mới khổ. Thế mà chẳng hiểu sao, cuốn sách ấy giờ lại
nằm chễm chệ trên kệ của tôi.
Không có lời mở đầu,
cũng chẳng được giới thiệu hoành tráng, cũng chẳng nghiễm nhiên mà Nghiệt duyên
lại đứng đầu danh sách là cuốn sách bán chạy suốt 45 năm của văn học Thái Lan.
Bằng giọng văn giản dị, ngôn từ dễ hiểu, Nghiệt duyên âm thầm len lỏi vào tâm
can độc giả, để lại nơi sâu thẳm nhất trong tâm trí những rung động, những bâng
khuâng, trắc trở xen lẫn nổi đau giày xé muốn yêu mà chẳng được yêu của
anh chàng kĩ sư trưởng người Nhật tài giỏi, phong độ Kobori và cô nàng sinh
viên đại học yêu nước, kiên cường, bất khuất Angsumalin.
Bối cảnh cuốn tiểu
thuyết là câu chuyện về đất nước Thái Lan trong Chiến tranh thế giới thứ 2. Lúc
bấy giờ, các nước phát-xít gồm Đức, Ý, Nhật mở cuộc càn quét các nước lớn nhỏ
trên thế giới. Thế lực phe phát-xít Nhật ngày càng lớn mạnh và bành trướng ở
Đông Nam Á.Trước tình hình nguy cấp đó, người cầm quyền Thái Lan lúc bấy giờ đã
đồng ý cho Nhật mượn một phần nước Thái làm khu đóng tàu và vũ khí quân sự hòng
đổi lấy sự yên bình cho dân chúng và bảo đảm nền kinh tế nước nhà.
Giữa tình thế căng
thẳng của chiến tranh mà tình yêu vẫn đơm hoa kết trái giữa hai kẻ lạ không
cùng chủng tộc, không cùng ngôn ngữ nhưng lại có mối tương quan kì lạ buộc chặt
giữa họ. Kobori đã đem lòng yêu cô gái người Thái nhỏ nhắn, yêu nước
Angsumalin vốn xem Nhật Bản là kẻ thù không đội trời chung với mình. Kobori
càng mở lòng, càng nồng nhiệt bao nhiêu thì Angsumalin lại hờ hững và cự tuyệt
bấy nhiêu. Với anh, cô cũng như cái tên của mình, là mặt trời sưởi ấm tâm hồn
anh. Anh ấm áp gọi cô bằng cái tên tiếng Nhật “Hideko”, nghĩa là thái dương, thái dương của lòng anh, dành cho cô những ân
cần mật ngọt và tình yêu mãnh liệt nhất.
Trải qua bao nhiêu gian
nan, trắc trở, bao cuộc oanh tạc khốc liệt và đẫm máu bởi “từ thần không
trung”, Ang không ngờ mình đã yêu anh từ lúc nào. Sự chân thành, tình cảm ấm
áp, nụ cười vô tư lự và bờ vai rắn chắc làm chỗ dựa cho cô mỗi khi hoạn nạn, cứ
thế từng bước, từng bước nhổ đi lớp răng cưa mà cô gây dựng trong tim mình. Cô tự nhủ hôm nay sẽ chỉ thích anh một chút thôi, rồi mai lại tự nhủ sẽ thích anh thêm chút nữa, chút nữa thôi nhưng chắc chắn sẽ không nuôi nó lớn lên. Vậy mà đến lúc phát hiện ra mình lúc nào cũng không thôi nghĩ về anh thì bản thân cô đã lún quá sâu rồi.
Chính cô cũng nhận ra điều đó nhưng cả hai đến với nhau là điều không thể, bởi
lòng tự tôn của hai con người và để giữ trọn lời hứa với người bạn thơ ấu trước
lúc người ấy lên đường đi xa. Rồi một ngày đẹp trời, như định mệnh sắp sẵn từ
trước, hai con người trong cuộc rượt đuổi ái tình chính thức về chung một nhà
theo cách không mong muốn nhất. Thay vì bày tỏ tình cảm trong lòng với Kobori,
lí trí mạnh mẽ, bướng bỉnh của cô lại găm vào tim anh những lời nói độc địa
khiến anh bao lần đau khổ.
“Nếu tôi có con với anh!
Nếu tôi có con với anh, tôi sẽ dạy cho nó biết đến lòng căm thù trước khi biết
đến tình yêu thương.”
Ngoài miệng thì tỏ ra
căm ghét anh nhưng trong lòng lại bao lần muốn nói yêu anh, muốn đáp lại lời
yêu nồng cháy của anh.
“Hideko… Anh yêu em”
Câu nói ấy cứ lặp đi lặp
lại mãi như một chiếc máy phát liên tục trong đầu cô gái trẻ. Phát cho tới lúc
người cô yêu và yêu cô nhất chẳng còn ở bên.
Tuy rất yêu Hideko, yêu
cô đến mức chỉ hận không thể găm cô vào máu thịt mình nhưng Kobori vẫn dành cho
Hideko sự tôn trọng nhất định, như thuở ban đầu anh gặp cô. Gương mặt trắng
xanh, đôi mắt lấp lánh như sao trời, hành động phản kháng chống lại quân đội
Nhật Hoàng đã mang lại nhiều ấn tượng cùng bất ngờ lớn cho Kobori. Sự quan tâm,
đối xử đặc biệt của anh với cô và gia đình cô dần trở thành tình cảm sâu nặng
khó mà tách rời. Anh sẵn sàng hy sinh vì cô, làm tất cả chỉ để bảo vệ cô, kể cả
việc… cưới cô dù biết cô sẽ hận anh suốt đời. Mỗi khi cô ương bướng và
ném những lời nói cay độc vào anh, anh chỉ im lặng và đáp lại bằng những tình
cảm ân cần.
“Em có lí do của em, tôi có trái tim của tôi… Khi nào chết đi, tôi sẽ mang theo trái tim yêu của mình… Tôi sẽ không nghĩ gì nữa cả, ngoại trừ hôm nay, lúc này đây ta đang hạnh phúc bên nhau.”
Làm sao có thể không yêu
người đàn ông này cho được? Mỗi lời anh thốt lên là mỗi lần cô lại yếu
đuối. Bức tường ngăn cách giữa cả hai chỉ chực mỏng manh như sợi chỉ mà không
cách nào bước qua được. Vì lời hứa cô dành cho người cũ, rằng sẽ đợi người ấy
trở về. Và giờ đây cô nhận ra, người cô thật sự yêu cũng chính là người cô hận
thấu xương tuỷ.
“Wanas.. Wanas… hãy lấy lại lời hứa của anh… Hãy đem nó đi… hãy thu lại lời hẹn ấy.”
Tiếc thay, ngày cô trút
được lời hứa ngây dại lại là ngày cô mất đi hạnh phúc trăm năm. Có lẽ số phận
đã an bài như thế. Đến phút chót, cô đã nhận ra mình thật sự cần điều gì, mặc
cho người ta nói gì, mặc cho anh không phải dân tộc cô đi nữa thì cũng không
thay đổi được sự thật rằng cô yêu anh. Cô từng quay lưng với anh và cũng đã hối hận. Đợi đến lúc tình cảm dâng trào mạnh mẽ nhất, khi cô không thể dối lòng thêm được nữa, cô chẳng ngại ngần chi mà gạt hết những ích kỉ vụn vặt
cùng lòng kiêu hãnh chẳng đáng một xu trong tình yêu để đổi lấy vài phút bên
anh.
Càng đọc đến phút cuối,
tôi càng hồi hộp. Vừa hài lòng vì cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận mình yêu
anh, yêu anh rất nhiều, vừa nuối tiếc vì mọi chuyện giờ đây có thể gọi là quá
muộn. Nhưng nói chung, với tôi đây cũng là một cái kết, tuy không viên mãn nhất
nhưng lại thoả lòng nhất cho hai người bọn họ.
Angsumalin là một người
mang tính cách điển hình của các cô gái người Thái: mạnh mẽ, bất khuất. Còn
Kobori cũng là đại diện cho mẫu đàn ông điển hình Nhật Bản: chăm chỉ, có trách
nhiệm và giàu tình cảm. Mặc cho Ang bao phen ném đá vào tim Kobori nhưng tôi không ghét cô ấy được, trái lại còn trân trọng cô hơn. Ngặt nỗi lòng yêu nước
và tự tôn của cả hai quá lớn. Điều ấy một mặt giúp hai người có điểm tương
đồng, mặc khác lại đẩy cả hai ra xa nhau bởi ai cũng có lí lẽ riêng của mình. Họ yêu nhau không có gì là sai, Ang từ chối Kobori không có gì là không
đúng, có trách chỉ trách ông trời không cho họ gặp nhau đúng thời điểm.
Tình tiết truyện nhẹ
nhàng, chậm rãi nhưng sâu sắc, cô đọng chứ không như vài tác phẩm mì ăn liền,
đọc xong là quên hết. Nhờ Kobori, lần đầu tiên mà tôi - người chưa yêu bao giờ cảm
nhận được khá rõ về tình yêu. Nam chính đúng chất chị em thích còn nữ chính không
bánh bèo và không ăn nói vô duyên, đúng chuẩn mình thích rồi. Tuy là truyện
buồn nhưng Nghiệt duyên vẫn có những giây phút mang lại tiếng
cười, khiến ta cảm thấy quá đỗi đáng yêu như cảnh anh kĩ sư trưởng học tiếng
Thái này…
Không nói nữa, biết
trước mất vui.
Tôi nhớ thầy tôi, vốn là
một người có suy nghĩ thực tế từng hỏi lũ học trò chúng tôi rằng các em đọc
ngôn tình, truyện tình yêu làm gì? Có đọc thì tình cảm trong các em chỉ lớn lên
chứ có giúp ích được bằng những cuốn sách trinh thám hay khoa học đâu. Thầy nói
cũng có lí đấy. Nhưng chắc thầy đã quên những gì thầy từng dạy chúng tôi
rồi: Cái gì cũng có hai mặt của nó, không có gì là toàn diện. Thế tôi vừa đọc
sách giáo khoa toán, vừa đọc ngôn tình, vậy đã cân bằng được cả hai chưa? Nếu
con người sống với nhau không có tình cảm, không có cảm xúc thì chúng ta là thứ
sinh vật kiểu gì? Thêm chút tình cảm đâu có bất lợi chi. Tôi đã chứng kiến tận
mắt sự lạnh lùng, vô cảm của nhiều người nên giờ đây, với tôi tình cảm thiêng
liêng mà Thượng đế ban tặng cho chúng ta thật đáng quý biết nhường nào, để
chúng ta không là một khúc gỗ, cứ đần ra đó và mục dần theo thời gian. Vô nghĩa
xiết bao.
Trở lại chủ đề, giá sách
hơi mắc với những bạn sinh viên, học sinh nhưng tin mình đi, đây là một cuốn
sách xứng đáng nằm trên giá sách và nằm trong lòng bạn đấy.
Nghiệt duyên hiện đã được chuyển thể thành phim truyền hình và phim điện ảnh với tựa đề Hoàng hôn trên sông Chao Phraya. Riêng mình thì mình thích bản truyền hình do Bie và Noona thủ vai hơn. Lựa chọn là tuỳ ở các bạn nhé!
Chân
Nguyên