• Khởi hành
  • Trạm dừng Spirited away (Vùng đất linh hồn )Nào, giờ bạn hãy thử thưởng tượng mình đang đi cùng bố mẹ trên chiếc xe hơi lướt băng băng trong một khu rừng nào đó và bị lạc...
  • Trạm dừng Hồ - Banana YoshimotoTôi có thói quen viết ra những con chữ trong một bản nhạc nghe đi nghe lại, chìm đắm trong bản nhạc ấy, mọi cảm xúc tôi viết ra đọng lại trong đấy...
  • Trạm dừng Phía nam biên giới, phía tây mặt trời - Haruki MurakumiVẫn là tiểu thuyết tình cảm nội tâm và vẫn y xì phong cách của ông - ảm đạm một màu u tối sao á...
Khởi hành1 Trạm dừng Spirited away (Vùng đất linh hồn )2 Trạm dừng Hồ - Banana Yoshimoto3 Trạm dừng Phía nam biên giới, phía tây mặt trời - Haruki Murakumi4
slider by WOWSlider.com v8.7
Hiển thị các bài đăng có nhãn Dương Phiêu Linh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Dương Phiêu Linh. Hiển thị tất cả bài đăng

22 tháng 3 2015

Trạm dừng "Tôi muốn cuộc đời như tôi muốn" - Varun Agarwal



Bạn đang thắc mắc nội dung của cuốn sách này là gì ư? Một cuốn truyện, chính xác hơn là một tự truyện thuộc thể loại hồi ký đã được biên chế, thêm thăt chi tiết cho nó kịch tính hơn.  

Và nhân vật chính, thằng Varun Agarwal cùng thằng bạn chí cốt Rohn Malhotra.

Và tôi phát hiện ra, sự khác biệt và sự đặc biệt khi đó là “Tôi muốn cuộc đời như tôi muốn” chứ không phải là “Tôi cần…” Một từ thay đổi nhưng hoàn toàn khác nhau, mong muốn khát khao mãnh liệt làm điều mình muốn.

"Ờ trước khi bắt đầu, tôi nói cho các cậu hay, đây là cuốn sách kể lại hành trình trở thành doanh nhân của tôi. Được rồi, được rồi, có thể thi thoảng tôi hơi chém một tí, nhưng dù gì thì nó cũng là câu chuyện của tôi. Vì thế, các cậu nghe thì nghe, mà không nghe thì kệ, tôi cũng đếch quan tâm đâu.


Cuốn sách này là tất cả những kinh nghiệm tôi có được khi vật lộn khởi nghiệp một công ty với thằng bạn chí cốt Rohn Malhotra.

Và làm ơn đừng có đọc xong rồi đi rêu rao như mõ làng rằng: "Này chúng mày ơi, thằng này viết không ngửi được." Tôi biết thừa đi ấy chứ. Tôi chỉ là một người kể chuyện chứ chẳng phải nhà văn quái gì, thế nên tốt hơn hết đừng mong đợi nhiều."

Nói một cách ngắn gọn, câu chuyện là sự bứt phá vươn lên của một cậu trai thất nghiệp đến một doanh nhân trẻ, khi viết cuốn sách này cậu 23 tuổi.

Cậu sinh viên tốt nghiệp đại học một cách làng nhàng, ko có gì nổi bật, là niềm thất vọng của ba mẹ vì ở Ấn Độ, không tốt nghiệp giỏi, không có bằng MBA thì không lấy được vợ, đồng nghĩa với việc không được tham gia vào phân chia của hồi môn sau này.

Mà ở thành phố Bangolare của cậu, không có nghề nào được tôn trọng ngoài kĩ sư công nghệ, vì thế “nếu lấy viên đá ném vào một người thì xác suất trúng vào kĩ sư công nghệ hoặc những người làm dịch vụ công nghệ là 99%”.

Cuốn sách này không chỉ nói về việc khởi nghiệp của một người trẻ, nó còn nói về ý chí của Varun khi dám đứng độc lập, không đi theo những định kiến của xã hội và dám thay đổi nó. Mẹ là người cho cậu quyết tâm để làm mọi thứ. Mặc dù có khi bị lung lay bởi những bà dì luôn luôn “tiêm nhiễm” vào đầu mẹ cậu ta những suy nghĩ tiêu cực về doanh nhân, mẹ cậu ấy đã cho cậu ấy thấy bà rất tin tưởng và tự hào vì cậu ấy.

Câu chuyện còn hướng dẫn rất nhiều cách thức và chìa khóa vàng mà đó là những kiến thức tích lũy kinh nghiệm từ lúc lập nghiệp đến nay
 ---
Dick Costolo, người sáng lập Twitter đã có một câu nói nổi tiếng: 
“Khi bạn muốn có một chiếc xe đạp và lái nó, bạn chỉ cần ngừng suy nghĩ về việc ‘có hàng tá lý do khiến tôi có thể bị ngã’, bạn chỉ cần nhảy lên xe và đạp thật lực. Bạn chỉ cần mang theo một chiếc bản đồ, một chiếc bơm và một đôi giày thật tốt để tiếp tục chặng đường phía trước.”
Dương Phiêu Linh


14 tháng 3 2015

Trạm dừng "Mùa thu của cây dương" - Kazumi Yumoto.






Một tối, tôi bật nghe Sad Angel. Và tôi tự hỏi tại sao không, khi kết hợp Sad Angel và Popura no Aki.


Sad Angel gợi nhớ về lời dặn dò của nhà soạn nhạc Êđua Grigơ với cô gái có đôi mắt xanh trong tác phẩm Lẵng quả thông của nhà văn Pautopxki. "Cháu ạ, dù người ta có nói với cháu những gì đi nữa thì cháu hãy cứ tin rằng cuộc đời thật là kỳ diệu và tuyệt đẹp". 

Một tâm hồn héo úa gặp bản nhạc Sad Angel như tìm được nụ cười quý giá, như "bông hoa trắng ngần đã bừng nở trong tim". Sad Angel nói riêng và Igor Krutoi nói chung đã mang tới những khoảnh khắc yên bình, những khoảng lặng suy tư về cuộc sống và niềm tin vào phía trước.

28 tháng 2 2015

Trạm dừng "Tazaki Tsukuru không màu và những năm tháng hành hương" - Murakami Harumi

   
Bạn cảm thấy sao nếu trong một giấc mơ, bạn đứng giữa một khoảng không gian rộng lớn, trước mắt mình là những hình nhân muôn vạn sắc màu vây quanh nhảy múa, và chỉ sau tích tắc bạn muốn lao vào cuộc chơi lại bị ném ra khỏi đó. Lý do? Vì bạn trong suốt? Bạn xấu xí? Bạn đen tối? Bạn không thể tham gia trò chơi?

Không.

Bạn không có màu, câu trả lời thật khó hình dung.

Đó là vì bạn không màu.
Nếu nhắm mắt và tưởng tượng một lần nữa, giữa những hình nhân sắc màu rực rỡ và đồng loại hình nhân không màu, bạn chọn được không. Lượt chọn không dành cho bạn, trừ phi bạn tự mình nghĩ. Còn trong đây, dành cho Tsukuru-kun.





Review: 色彩を持たない多崎つくると、彼の巡礼の年
Tazaki Tsukuru không màu và những năm tháng hành hương 
- Murakami Harumi -
Tên Nhật: Shikisai wo motanai Tazaki Tsukuru to, kare no junrei no toshi.
Tên Tiếng anh: Colorless Tsukuru Tazaki and His Years of Pilgrimage.


Đây không phải lần đầu tiên tôi đọc sách của ông, vậy nên khi nhìn thấy tên của ông, tôi cũng không thấy lạ. Tác phẩm “Rừng Na Uy” của ông nổi tiếng với hàng triệu độc giả trên khắp thế giới, nhưng cuốn đầu tiên tôi biết đến tên tuổi của ông lại là “Phía nam biên giới, phía tây mặt trời”.



Một cách ngẫu nhiên, tôi chọn tác phẩm “Tazaki Tsukuru không màu và những năm tháng hành hương” làm bài review tuần này cho mình. Có lẽ là tôi bị cuốn hút bởi cái tựa đề, người ta thường gọi tắt là “tsukuru”, và tôi bị lôi kéo theo mạch của câu truyện ngay từ những dòng đầu tiên.

 Có lẽ tôi chưa hiểu nhiều về ông cũng như những tác phẩm ông viết, lẽ dĩ nhiên vì tôi chưa đọc qua hết những quyển sách ấy. Và tôi tự hỏi liệu chúng có gì khác với tác phẩm này hay không? Cũng có thể, tác phẩm này sẽ là cánh cửa để tôi có thể đến gần hơn với thế giới của Harumi.

 Tác phẩm được xuất bản thành sách và ra mắt vào tháng 2 năm 2013. Đây cũng là tiểu thuyết đầu tiên trong vòng ba năm kể từ tập cuối tiểu thuyết 1Q84 phát hành năm 2010. 

Trước khi đọc qua tác phẩm này, tôi có lên mạng xem một vài bài cảm nhận khác, từ những vị độc giả yêu thích nhà văn Harumi thật sự. Những lời cảm nhận chân thật, rất đỗi tinh tế, dù đó là từ một chị sinh viên, một bà mẹ, hay từ một người đàn ông trung niên,… Họ nói, trong câu chuyện là những con người khác nhau, những nhân vật bao bọc mình trong sự cô độc, và những con người ấy có khi đánh mất một phần của chính mình. Nhân vật của ông đều “đặc biệt” đến thế. Mặc dù “không có gì” nhưng làm người ta nhớ mãi.

Ngay từ lúc ấy, dù chưa đọc tác phẩm một lần nào, tôi vẫn yêu thích nó. Tôi thích bài cảm nhận của bác BeP, “Chuyến hành hương của Murakami, và triệu triệu sắc màu”. Bạn thử đọc những dòng bác ấy viết về truyện Tsukuru và Murakami, bạn mới cảm thấy những câu văn tuyệt diệu như thế nào. Nhưng tôi không trích đoạn cảm nhận của bác ấy, vì đó là thuộc về bản quyền riêng trang của bác, tôi không có quyền xâm phạm.

 Trong tác phẩm mới nhất của mình, Haruki Murakami dựng nên câu chuyện về chàng Tazaki Tsukuru, 36 tuổi. Anh là nhân viên thiết kế nhà ga ở Tokyo, độc thân, thể chất khỏe mạnh, được hưởng khoản thừa kế lớn từ cha - một doanh nhân thành công trong lĩnh vực bất động sản. Với những điều kiện đó, Tsukuru hoàn toàn là một người đàn ông ưu tú, cuộc sống nhìn bề ngoài tốt đẹp. Thế nhưng, ẩn sâu trong tâm hồn là những hố đen thương tổn mà anh cố chôn chặt.



Thời trung học, Tsukuru có bốn người bạn thân. Bọn họ tạo thành một nhóm hài hòa, thống nhất hoàn hảo. Trong tên Hán tự của bốn người bạn đều có từ chỉ màu sắc: hai bạn trai có từ "Đỏ" và "Xanh", hai bạn gái có từ "Đen" và "Trắng". Họ nhanh chóng gọi nhau bằng màu sắc thay cho tên, duy chỉ có Tazaki Tsukuru không có từ chỉ màu sắc, nên được gọi là "Tsukuru không màu". 

Trong cuốn tiểu thuyết mới nhất của mình, Haruki Murakami đặt các nhân vật vào bối cảnh hiện đại, nhưng cuộc sống của các nhân vật không chịu sự chi phối của công nghệ số - thứ đang ảnh hưởng tới đời sống của phần lớn dân thành thị. Các nhân vật vẫn mang nét đặc trưng trong tiểu thuyết của Murakami: thích bơi, nghe nhạc cổ điển, làm tình, và vấp phải một vấn đề về tâm lý.

Các nhân vật liên lạc với nhau bằng điện thoại bàn, họ nghe nhạc bằng đĩa than, đọc sách ở thư viện. Chi tiết hiếm hoi nhắc tới việc dùng thư điện tử và tra thông tin bằng Google, thì nhân vật của Murakami đã đưa ra quan điểm: "Về cơ bản, chúng ta đang sống trong một thời đại dửng dưng, nhưng đồng thời cũng bị bao bọc bởi một khối lượng thông tin khổng lồ về những người khác. Nếu muốn, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể dễ dàng lấy được những thông tin như thế. Dẫu vậy, chúng ta thật sự gần như chẳng biết gì về mọi người".

Không gắn với Internet hay nhiều thứ thuộc kỹ thuật số vốn được xem là nhanh, thông minh, sôi động, nhân vật trong tác phẩm này dường như đều sống nhiều với nội tâm của chính mình. Giữa thời đại mà facebook, mạng xã hội phát triển mạnh những nhân vật như Tsukuru giống như những tâm hồn mong manh, trôi dạt, khó lòng kết nối với người khác. Thông điệp về sự cô độc của những tâm hồn nhạy cảm do đó được nhấn mạnh.

Truyện đã được xuất bản tại Việt Nam, nhưng với những độc giả của riêng Murakami trên toàn thế giới, tác phẩm rất nổi tiếng. Ở nước ngoài tổ chức riêng cuộc thi thiết kế bìa Tazaki Tsukuru không màu và những năm tháng hành hương, nên hình ảnh bìa cuốn sách này bản Anh và Nhật rất tuyệt, cũng rất nhiều, rất sáng tạo, cũng rất phong cách. Nhưng khi đến Việt Nam xuất bản thì...


Lan man: Cơ mà không liên quan, nhưng lượn qua lượn lại net xong chợt thấy mình viết cảm nhận Tsukuru tung đúng thời điểm ghê í chứ, trong khi các trang mạng xã hội bình luận ầm ầm chiếc áo gây tranh cãi toàn thế giới: "Xanh-đen" hay "vàng-trắng"? :)))))))))))

Dương Phiêu Linh


14 tháng 2 2015

Trạm dừng "Hồ" - Banana Yoshimoto.



Bài cảm nhận:
 Hồ - Ngày cuối năm, cất giấu cho mình sự lãng quên.Tác giả: Banana Yoshimoto.

 ​
Tôi có thói quen viết ra những con chữ trong một bản nhạc nghe đi nghe lại, chìm đắm trong bản nhạc ấy, mọi cảm xúc tôi viết ra đọng lại trong đấy. 
Tặng cậu, dành cho một điều gì đó nguyên sơ nhất.
Để cậu giữ một phần trong trẻo nhất của cuộc đời mình,
Tớ vẫn lo là, ở nơi xa thế, cậu có đọc được không?
Có luôn đang dõi theo chúng tớ không?
Chúng tớ mất đi cậu, và là mãi mãi.
Tớ nhớ cậu.


  
Có những tháng ngày vội vã trôi qua thật nhanh, giữa dòng người, giữa dòng đời, tôi chợt nhớ về những ngày xưa cũ kĩ. Có những ký ức đọng lại mãi trong tâm trí, tôi không muốn lãng quên, dù rằng tôi tự nhủ với mình rằng hãy luôn nhớ, nhưng dù rằng luôn nhớ, nhưng đến một lúc nào đó, đối với chính mình, rồi sẽ lãng quên. Tôi muốn mình mơ những giấc mơ, dẫu là không thể chạm tới, tôi vẫn muốn một lần trở lại, dẫu không toàn vẹn, nhưng cảm giác sống lại những kỷ niệm ấy dù bao lâu tôi vẫn muốn thử.
---

Sớm tinh mơ ngủ dậy, tôi nhìn ra ngoài khung cửa sổ chỉ là gam màu tối phết lên những vệt bóng của những bức tường và những lùm cây, pha trộn chút ánh sáng của ánh đèn đường chưa tắt. Gió không thổi ngang qua hiên nhà nhưng đọng trong không khí vẫn là hơi lạnh cắt buốt.

Trong khung cảnh nhập nhoạng của một ngày mới chưa lên, tôi cảm giác một điều gì đấy trong veo rất đỗi mơ hồ. Trong sự cô độc vây quanh tôi trong căn phòng với bốn bức tường tróc vôi vữa, tôi chợt thấy mình điềm nhiên đến lạ. Trong đầu óc non nớt của một con người đang tồn tại, có điều gì đó đang thay đổi.


Cảm giác choàng tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài, mở to đôi mắt quen dần với ánh nắng ban mai, hít thở khí trời căng tràn trong buồng phổi, chưa bao giờ tôi nghĩ đó là một hạnh phúc. Nhưng cũng có một ngày, tôi ngỡ ngàng nhận ra rằng nó có một ý nghĩa, và rằng nó quan trọng biết dường nào, quan trọng hơn hết thảy những con số tôi đạt được trên lớp, quan trọng hơn tất cả những rắc rối mà tôi đang gặp phải. Bạn biết điều ấy nghĩa là gì không?

Là rằng…

Tôi đang sống, tôi tự do hít thở bầu không khí này, và tôi hạnh phúc vì có thể mở to đôi mắt ngắm nhìn thế giới, lắng tai nghe tất cả âm thanh hiện hữu xung quanh mình.

Cách đây vài tuần, cô giáo giao cho tổ của chúng tôi phải thuyết trình về một vấn đề: “Thế nào là hạnh phúc?”


Cách đây gần một tháng, tôi và những đứa bạn trao đổi những tấm flashcard viết những từ tiếng anh, tôi nhận được một tấm card viết một từ: Oblivion – nghĩa là: “Lãng quên”

Vào một buổi chiều, tôi kể với cô bạn thân rằng mình muốn đọc quyển Hồ của Banana Yoshimoto vì rằng rất ấn tượng với bìa truyện. Và tôi sẽ không có bất kì hối hận nào nếu chộp quyển ấy trên giá sách mua ngay và luôn (đừng hỏi sao thẳng thừng đến thế được nhé, tôi đọc dòng đầu tên và “kết” ngay tắp lự không cần bàn cãi).

Cái tên Banana ấy trở thành một thương hiệu cho tôi lần mò mỗi khi đến quầy văn học nước ngoài, tôi quen thuộc và yêu thích cái tên ấy hơn Murakami Haruki. Ở Banana, bà diễn đạt bằng loại ngôn từ được viết trong những cuốn sách mà tôi thích đến lạ. Dù rằng tôi đọc tác phẩm Kitchen đầu tiên, Hồ lại là tác phẩm khiến tôi đồng cảm nhiều hơn.


Bạn tin có một sợi dây liên kết vô hình nào đó không? Bất cứ nơi đâu, bất cứ sự vật sự việc nào, có một sự tạo dựng và gắn kết tuyệt diệu.

Tôi nghe xong vài Soudtrack của phim Departures trên Youtube và vô tình lướt chuột vào: Joe Hisaishi in Budokan - Studio Ghibli 25 Years Concert.

Departures đúng như tên gọi, nó đúng là một chuyến hành trình. Motip kì lạ, và vì sự kì lạ đến đáng kinh ngạc ấy, tôi bị cuốn hút thật sự. Bộ phim từng mang về cho điện ảnh Nhật Bản giải Oscar cho “Phim nói tiếng nước ngoài hay nhất” năm 2008. Có một điều mang đậm phong cách trong những bộ phim điện ảnh Nhật Bản, rằng nó thật sự nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng trong cuộc sống diễn ra hằng ngày của người Nhật, nhẹ nhàng nhưng không chán ngán, nhẹ nhàng nhưng đủ thực tại, đủ lắng đọng không quá phiêu du, bay bổng như những bộ phim truyền hình Hàn quốc dài tập, nhẹ nhàng đủ làm dịu tâm hồn và khiến người ta suy ngẫm.

VnExpress đặt tựa đề bài báo là “Departures – Triết lý vô thường của người Nhật”. Bộ phim đưa chúng ta đi cùng Daigo trong cuộc hành trình qua những cột mốc của cuộc đời anh. Sự sống và cái chết, hai mặt đối lập nhưng tồn tại theo một vòng tuần hoàn. Và với triết lý của người phương Đông, chết đi chỉ là kết thúc một cuộc hành trình và rồi mở ra một cuộc khởi đầu mới, cái chết cũng là một lẽ thường trong quy luật bất biến của sự sống. Vì một vài lý do, Daigo ngẫu duyên tiếp xúc với nghề khâm liệm, làm một công việc “đặc biệt” mà nhiều người luôn e dè tránh tiếp xúc và chẳng lấy gì làm thanh cao. Công việc cần phải chuẩn bị tẩy uế, thay quần áo mới và trang điểm cho người chết trước khi lên đường. Nghe có vẻ thật kinh hãi, nhưng những thước phim kì thật không đáng sợ, không có sắc màu u ám, dành trong đấy là một sự buồn thương, chìm rất sâu, cảm giác rất đau đớn khi mất đi những người mình yêu quý, gửi gắm trong đấy là tình cảm thiêng liêng của gia đình.


Hồ cũng mở ra một sắc trắng, không tang tóc, có lẽ là một màu trắng xóa, vì gam màu ấy không ẩn chứa điều gì cả.

Câu chuyện này được tách làm hai mạch truyện riêng biệt cho hai nhân vật chính: Chihiro và Nakajima. Chihiro là sinh viên chuyên ngành nghệ thuật, thích vẽ tranh tường, luôn ấp ủ ý tưởng trốn chạy khỏi nơi mình lớn lên vì bầu không khí nặng nề chốn này – nơi mà mang tiếng con nhà danh gia nhưng người khác chỉ xem cô là con ngoài giá thú của mama làm ở quán bar không hơn không kém. Nakajima là sinh viên Bộ môn nghiên cứu y học, được miêu tả có ngoại hình kỳ lạ và quá khứ không được bình thường. Cách hai người quen nhau có lẽ là hơi hiếm trong thời đại ngày nay, hai kẻ lạ mặt ở hai căn hộ chung cư đối diện nhau một ngày nọ cùng bước tới cửa sổ và nhìn ra bên ngoài, vô tình bắt gặp ánh mắt của nhau. Và ngày qua ngày họ có thói quen nhìn qua cửa sổ xem động tĩnh của người kia mà không biết rằng, việc luôn quan tâm đến động tĩnh của nhau như thế là khởi đầu của… tình yêu.


Những câu chữ mở đầu bằng giấc mơ của một cô gái, và đó cũng chính là nhân vật chính của câu chuyện, Chihiro. Trong mơ, cô mơ thấy mẹ, và đôi khi cô cũng mơ thấy mẹ trong giấc ngủ chập chờn, nhưng chưa bao giờ mẹ hiện hữu trong giấc mơ của cô rõ ràng và sắc nét như thế.

Lúc đọc nó vào lúc đêm khuya, tôi có một suy nghĩ kì lạ: “Nếu không phải vì ám ảnh bởi hình ảnh của mẹ cô, bởi hình ảnh căn phòng bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng, bởi cái ý nghĩ mẹ cô đang cận kề cái chết khiến cô luôn nơm nớp lo sợ và khi bà mất đi, cô mới được giải thoát bởi mọi thứ ràng buộc lấy mình, không vì cô nằm mộng nên thấy mẹ, không xét về những khía cạnh tâm linh, chắc nó sẽ là sợi dây âm dương đứt đoạn còn lại.”

Đêm Nakajima ngủ lại nhà cô lần đầu tiên, cô đã mơ thấy mẹ rất lâu và dường như cô còn có thể chạm vào người bà ấy. Bà sinh ra cô mà không lấy ông ấy.

Bố cô – vốn dĩ là một con người đơn giản, sống ràng buộc với địa vị mà chẳng buồn vùng vẫy thoát ra khỏi đấy. Hai con người quen nhau một cách đầy bất ngờ trong một quán ăn món Hàn với những thứ gia vị cay xè đáng để xuýt xoa, họ trò chuyện, họ đến gần nhau hơn, và họ sinh ra cô vì bà ấy muốn có con sớm một chút. 


Cô đã nghĩ, trong cuộc đời bố, mẹ là đóa hoa duy nhất tỏa ra hương thơm tự do.

Nhưng chỉ trong phút chốc, thực sự sau đó nó cũng chóng tàn.

Ông ấy lặp lại những câu giá như, giá như bà ấy còn sống chúng ta đã làm một chuyến du lịch biển chứ không quanh quẩn quanh năm làm việc như thế thì…

Cô sinh ra chắng khác nào một đứa con ngoài giá thú, dòng họ nội chối bỏ và nơi cô sinh ra khiến mình thấy ngột ngạt, điều duy nhất cô muốn làm là vẫy vùng thoát khỏi nơi đó.


Có lẽ đến hết đời tôi cũng không quên được cảm giác khi thấy những kẻ đầy lòng hiếu kì cùng hứng thú lẫn ganh ghét vận đồ đen sặc vẻ hình thức và đãi bôi, dát lên mình sự nghiêm trang giả tạo, gắn lên bộ mặt đau buồn ánh mắt sáng trưng đến nhìn vào bên trong quan tài mẹ… Cái cảm giác chỉ muốn đập tan bầu không khí giả dối và đội lốt ấy bằng một điệu múa khỏa thân cho bõ ghét.

Thân xác mẹ đã được lửa tẩy sạch, không để ánh mắt bẩn thỉu nào có thể in dấu trên đó. Tôi không nghĩ mình cảm thấy nhẹ nhõm đến thế khi mẹ bị hỏa thiêu. Trang phục của mẹ, vẻ đẹp của mẹ, quy mô đám tang mà bố chẳng tiếc tiền chuẩn bị đã làm thỏa mãn lòng hiếu kì của bọn họ.

…Khi trông thấy bố bám chặt lấy quan tài khóc nức nở, tôi đã nghĩ mình không bằng bố. Bố dồn cả tâm tư cho mẹ, còn tôi chỉ toàn để ý những điều vô nghĩa.

…Phải rồi, ngày hôm đó, mẹ đến trong giấc mơ tôi,… là phần con người tựa một đóa hoa của mẹ.

Phần con người thân thương như một đóa hoa nhỏ thẹn thùng rung rinh trong bóng nắng.
Tôi đã nghĩ vài điều, và những điều Chihiro trải qua cũng là một phần của sự sống, mới đây thôi, tôi cũng từng trải qua tình trạng gần giống thế. Và thật ngạc nhiên khi có thể tìm thấy ngay được tình tiết giống những điều mình đã trải qua. Có lẽ, có một vài điều, những đứa trẻ có một gia đình, đều trải qua những điều như thế.

Hồi nhỏ, nửa đêm mỗi lần tỉnh giấc và hé mắt ra nhìn, tôi lại thấy mẹ vỗ nhè nhẹ vào cái bụng để hở của tôi, sửa sang áo ngủ và đắp chăn lại cho tôi.

Bằng cơ thể, tôi đã học được rằng: “Được yêu là thế, là khi một người muốn chạm vào mình, muốn tỏ ra dịu dàng với mình”. Vì vậy tôi không bao giờ có phản ứng trước một tình yêu giả tạo. Đây là ý nghĩa của việc được “nuôi nấng” chăng?

Con muốn gặp lại mẹ một lần nữa, mẹ ơi. Con muốn được chạm vào người, ngửi mùi của mẹ.

Khi nghĩ rằng ngay cả quán bar hơi dơ bẩn lúc ban ngày giờ đây cũng không còn nữa, tôi bỗng thấy nhớ thương.

…Tỉnh giấc rồi, nước mắt vẫn chảy thành dòng.


Xen ngang những dòng hồi tưởng về người mẹ thân thương của cô, về những ngày bà còn sống và cô ở bên cạnh bà, là một mối quan hệ không xa cũng chẳng gần giữa cô và Nakajima. 
---​
Cô thản nhiên ngủ với hắn, mặc nhiên hắn ngủ với cô đơn giản như một người bạn, và việc làm tình hắn đã giải quyết ổn thỏa ở bên ngoài. Cô nghĩ đơn giản một điều rằng hắn là gay, và là gay thì có nhiều điều khó nói. Thực ra đó chỉ là điều cô suy nghĩ.

Lúc đầu, với những biểu hiện bối rối và sợ hãi khi quan hệ, Chihiro đã nghi ngờ Nakajima đã gặp vấn đề gì đấy trong quá khứ. Cả hai cùng mất mẹ, cả hai có những khiếm khuyết bổ sung và bù đắp cho nhau. Càng gần gũi Nakajama, cô càng nhận thấy có sự méo mó gì đó trong con người hắn ta. Hành trình dẫn cô khám phá cuộc sống thoát tục của những nhân dạng lạ lùng, tìm đến cái hồ lảng bảng ký ức về một tuổi thơ nảy nở trong thảm họa.

Đúng với tên gọi Hồ, rất gọn ghẽ, súc tích, có nỗi đau và đặc biệt gây ấn tượng. Tôi đọc câu chuyện với cảm giác mình đang được gội rửa, thanh mát giữa làn nước trong xanh vắt in được bầu trời trên bóng mặt nước.

Tôi không xếp cuốn sách vào cuốn yêu thích nhất, nhưng nếu có cuốn sách nào khiến tôi muốn chạy ngay ra hiệu sách mua ngay và luôn thì đúng thật đến giờ chỉ có: Hồ. Biết đâu một quãng thời gian nữa, tâm trí tôi sẽ dần phai nhạt và Hồ sẽ trở lại vai trò là một cuốn truyện tôi từng đọc.

DPL.


09 tháng 2 2015

Trạm dừng "5 Centimet trên giây" - Shinkai Makoto







Review hay còn gọi một cách dễ nghe: “cảm nhận”. Review bao bọc bên ngoài bộ phim ấy, như việc một thước phim trân quí được phủ bởi bao kiếng trong suốt, không thể trầy xước, chỉ có thể lành lặn hơn thôi. 

Tôi nghĩ một bộ phim nào đấy cũng có linh hồn. Đó là khi tất cả cảm xúc của bộ phim có thể truyền đạt đến người xem. Tôi biết những nhân vật đấy không có thật, nhưng cảm xúc tôi có được từ bộ phim là thật. Để có thể đón nhận một cách chân thật tất cả những điều tuyệt diệu của thước phim đem lại, chính tôi phải mở lòng mình ra. Tôi cảm nhận nó bằng tất cả lòng mình, tôi đặt hết tình cảm gìn giữ của mình trong bộ phim ấy. Làm cho nó đẹp hơn bằng tất cả cảm xúc của riêng mình.

Tôi đang nghĩ mình liệu mình sẽ cảm nhận về thứ gì bây giờ. Một bộ phim giả tưởng hay một bộ phim tình cảm lãng mạn, một cuốn sách văn học hay một cuốn tiểu thuyết “sướt mướt”?

Ồ không, tôi có thể đọc nhưng không thể “cảm nhận” về những “món mì ăn liền” ấy. Tôi nhớ mình còn một thứ. Tôi nghĩ mình sẽ review một quyển truyện ngay kề bên tôi. Việc ngồi ở bàn học, ngước lên giá sách, và chộp cuốn “5 Centimet trên giây” là quá đủ cho một bài review.

Tôi sẽ lấy lại cảm xúc của cuốn truyện này như thế nào bây giờ, khi tôi coi bộ phim từ cách đây rất lâu. Hình ảnh tôi bắt gặp vào hai năm trước trong đoạn phim, một buổi chiều tà nắng nhuộm sắc đỏ rực lan rộng cả vùng trời, khung cửa sổ trắng mở toang lộng gió, và bài nhạc anime ấy ám ảnh tôi không dừng.

“5 Centimet trên giây” là một bộ phim, một truyện manga, một cuốn tiểu thuyết và giờ đây, nó được chuyển thể sang thể loại Lightnovel. Tất cả chúng đều cùng tên và cùng được tạo nên bởi cùng tác giả Shikai Makoto. Nó được gọi tắt với cái tên “5cm/s”. Câu chuyện viết về mối tình đầu và có một nhân vật xuyên suốt trong ba câu chuyện nhỏ: Toono Takaki.

Lúc đầu, tôi coi không hiểu anime vì không nhận ra chàng trai là nhân vật chính duy nhất. Câu chuyện kể về mối tình của chàng trai từ lúc còn là một cậu bé, qua nhiều lần chuyển trường, gặp qua vài cô bạn gái khiến mình rung động, rồi cuối cùng ở đoạn cuối khi trưởng thành, cậu lại nhớ da diết và đau đớn về cô bạn thân của mình thuở nhỏ. Cả hai người chạm mặt và cách nhau trong phạm vi làn phân cách giữ an toàn cho đoàn tàu lửa chạy ngang qua. Những toa tàu nối đuôi chạy qua, từng toa một, cho đến lúc toa cuối cùng đi mất, cô gái cũng bỏ đi. Họ đi lướt ngang qua đời nhau như vậy. 


Tôi nghe nhạc phim Anime 5cm/s nhiều lần. Mỗi khi tâm trạng tôi bất ổn, mỗi khi tôi muốn viết nên một câu chuyện, mỗi khi tôi muốn tìm lại một “mẩu” con người mình đánh mất. Tôi nghe rất nhiều lần, nghe nhiều lần nhất trong những lần mình nghe. Tôi nghe luôn Sound Track tất cả bài hát của phim trong Youtube.

Những thước phim rất đẹp, nhưng rất buồn. Không phải buồn bã đến bi thương, một cái buồn lắng đọng, rơi chầm chậm lan nhẹ vào cảm xúc, một cái buồn thả vào mây trời lồng lộng, một cái buồn cho điều nguyên sơ gì đã mất. Những thước phim đẹp tạo nên bởi đôi bàn tay của người vẽ nó, khung cảnh bao la bát ngát một vùng đất bao la, những con người cô đơn xích lại gần nhau. Trong những năm tháng thanh xuân, khi tuổi thơ đã qua, khi rời xa ngôi trường với thứ cảm xúc ngây ngô của thuở học trò, ta bỏ lại nhiều điều dẫu cho nó thanh khiết và thật mong manh.

Tôi không phủ nhận độ “hot” của cuốn truyện này trên Tiki.vn mấy tháng trước đâu. Khi con bạn lớp bên thả phịch thùng kiện hàng có chứa mấy cuốn sách chúng tôi đặt trên Tiki xuống bàn của tôi, hàng chục ánh mắt bọn con gái trong lớp nhìn chằm chằm tò mò nhìn tôi mở gói hàng. Một cô bạn cầm cuốn “5 Centimet trên giây” ấy lên, vài đứa cũng biết, “Tớ nhớ cái này hết hàng trên Tiki rồi cơ, đúng không?” “Ừ, nhưng tụi tớ đặt trước lúc ấy rồi.”

Dẫu sao thì câu chuyện ấy vẫn rất tốt, và nếu không “rất khắt khe” mà trở thành một độc giả dễ dãi, tôi sẽ cho điểm “được”. Thứ đáng phiền ở đây khi cầm cuốn truyện lên, có hai điều (nhưng khi đọc hơn nửa cuốn truyện thì tôi cũng chẳng cho là “phiền” nữa):

“5cm/s không chỉ là vận tốc của những cánh anh đào rơi, mà còn là vận tốc khi chúng ta lặng lẽ bước qua đời nhau, đánh mất bao cảm xúc thiết tha nhất của tình yêu.”
“5 centimet trên giây” lấy cảm hứng từ những cánh anh đào. Trong phim có ba thứ, trong manga có ba thứ, và trong truyện cũng có ba thứ xoay quanh câu chuyện từ đầu đến cuối, là lời mở câu chuyện và cũng là lời kết câu chuyện.

Thứ nhất, đó là hoa anh đào rơi, phải là hoa anh đào rơi mới có thể thấy vẻ đẹp tuyệt vời của nó, số mệnh một quãng hoa anh đào trên cây cũng rất ngắn ngủi, rất dễ mất đi, nhưng trước đó là đẹp ngỡ ngàng trong phút chốc. Muôn vạn anh đào đẹp rực rỡ bay lượn trong gió nhưng thật khẽ khàng, anh đào giữa không gian phảng phất bay bổng.
Thứ hai là đoàn tàu, cảnh đầu truyện là đoàn tàu chạy ngang qua và Takaki đứng đợi Akari cùng qua, cảnh cuối là đoạn hai người bước qua nhau. Và cuối cùng là những bức thư tay.

Giới thiệu tác giả và tác phẩm.

Shinkai Makoto sinh năm 1973 tại Nagano. Đạo diễn, biên kịch, tiểu thuyết gia nổi tiếng của Nhật Bản, được mệnh danh là “ảo thuật gia của những nỗi buồn”, cả trên màn ảnh rộng lẫn trên những trang văn.
(Trích trong bìa truyện "5 Centimet trên giây")
Shinkai Makoto đã nói rằng, không giống như các tác phẩm của ông trước đó, không có bất kỳ yếu tố kỳ ảo hay khoa học viễn tưởng nào trong bộ phim này. Thay vào đó nó sẽ trình bày một cách chân thật thế giới thực với nhiều góc độ khác nhau.

Phim cho thấy nhiều mặt của cuộc sống luôn đấu tranh và cùng tồn tại với nhau như thời gian, không gian, con người và tình yêu. Tựa Byousoku 5 Centimeter(5 cm/s) là tốc độ mà một cánh hoa anh đào khi nó rơi xuống, cánh hoa đó là ẩn dụ cho con người, liên tưởng đến cuộc sống chậm rãi nơi mọi người luôn gắn kết với nhau nhưng theo thời gian mỗi người sẽ đi theo các hướng khác nhau dần dần tách nhau ra.
(Trích trong Wikipedia)
Đoạn trích truyện:


Chuyện thứ nhất
HOA ANH ĐÀO
1
“Này, trông cứ như tuyết rơi ấy nhỉ”, Akari nói. 

Chuyện đã mười bảy năm rồi, đó là hồi chúng tôi vừa bước vào lớp Sáu. Hai đứa vẫn thường đi bộ dọc khu rừng nhỏ trên đường về nhà, cặp sách nặng trĩu vai. Dạo ấy là mùa xuân, hoa anh đào đang độ mãn khai. Vô vàn cánh hoa lặng lẽ chao lượn trên không trước khi phủ trắng con đường nhựa dưới chân. Không khí ấm áp, trời nhẹ và trong như màu xanh được gội rửa. Cách đấy không xa là tuyến tàu điện Odakyu và tuyến đường dành cho cao tốc, nhưng những âm thanh ở đó dường như không thể chạm đến chúng tôi. (…)

Phải, ít nhất trong kí ức của tôi, cảnh tượng hôm ấy có thể nói là đẹp như tranh. Hoặc như phim. Mỗi lần cố chạm tay vào kỉ niệm xưa cũ, tôi luôn có cảm giác mình đứng hẳn ra ngoài, tách rời khung tranh mà ngắm lại tuổi thơ. Cậu nhóc tròn mười một và bên cạnh là cô nhóc cùng tuổi, cao xấp xỉ nhau.”
---
Câu chuyện mở ra với hai nhân vật chính, cậu bé trai là Takaki và bé gái là Akari. Cậu gặp Shinohara Akari lần đầu năm lớp Bốn và ngay lập tức phải lòng cô bé.

“Này, tớ nghe nói vận tốc là năm xentimet trên giây.”
“Gì cơ?”
“Cậu thử đoán xem.”
“Tớ chịu.”
“Động não một chút nào, Takaki”
Có động não tôi cũng không tìm được đáp án, nên đã trả lời thành thật rằng mình không biết.
“Vận tốc rơi của hoa anh đào đấy. Năm centimet trên giây.” (…)

Năm centimet trên giây sao?
(...) Khoảng thời gian từ lúc gặp đến lúc chia tay Akari – tương ứng với khoảng thời gian ba năm từ lớp Bốn đến lớp Sáu. (…) Bây giờ ngẫm lại thì lúc đó hai đứa đều có dự cảm không lành về một tương lai thiếu vắng nhau, nên cố sức lấp đầy bằng việc trao đổi kiến thức.



Họ chia tay từ năm lớp Sáu, Akari phải chuyển trường, và Takaki như thiếu vắng mất một điều gì đấy, một người bạn, hay người cậu thầm thích. Cả hai vẫn trao đổi thư từ, và kể nhau nghe về hoa anh đào hay đại loại gì đấy trong cuộc sống của họ. Mùa hè sang, mùa thu chuyển lá rồi lại sang đông, Takaki lên lớp Bảy, cậu cao thêm, có da có thịt, và không hay bị cảm như hồi nhỏ nữa. Trong bức thư trao đổi giữa học kì, cả hai hẹn gặp nhau ở sân ga Iwafune.

Tôi nhớ rõ đoạn này khi nhớ lại phân cảnh trong Anime, cảnh một cô gái ngồi bên lò sưởi ở phòng đợi của nhà ga. Và chuyến đi đến ga Iwafune thực sự rất gian nan trong một đêm bão tuyết, tàu phải hoãn chuyến, thời gian tàu khởi hành dời lại không như dự kiến. Điều này làm Takaki lòng nóng như lửa đốt. Nhưng cậu vẫn tin chắc, Akari vẫn chờ cậu.

Và thật thế…

“Cậu bé học lớp Bảy khắc ghi trong lòng mình hai chữ “mãi yêu” nhưng hai chữ ấy rồi cũng phai nhạt theo thời gian. Mối tình đầu trở thành hình mẫu lí tưởng cho những mối quan hệ, những cuộc tình tiếp theo, như một lời nguyền mãi không được hóa giải.”
Yoshida Daisuke


Takaki và Kanae
Giống như khi tôi xem Anime, tôi xem đoạn đầu giữa Takaki và Akari rất chăm chú, đoạn thứ hai kể về những ngày tháng cấp III của Takaki khi cậu cùng gia đình chuyển đến sống ở Tanegashima, một hòn đảo nhỏ ở cực nam nước Nhật. Tôi thích đoạn đầu, nhưng tôi lại nhớ rõ những cảnh nền ngoài trời ở đoạn giữa. Câu chuyện tiếp theo kể về mối tình đơn phương Takaki của Sumida Kanae, và lần này ngôi kể cũng thuộc về cô ấy.

Tôi coi lướt Anime đoạn cuối, khi Takaki đã trưởng thành, và lần này cậu lại có một mối tình với một cô gái khác, tôi không nhớ tên, và tôi cũng coi lướt đoạn thứ ba, dường như tôi cũng chẳng chú tâm đoạn ấy lắm.

Đây là một bộ phim Anime, một truyện Manga, và là tiểu thuyết Lightnovel tôi coi từ đầu đến cuối, thuộc luôn cả lời hát đoạn đầu tiếng Nhật. Tôi nhớ khi mình coi manga “Tình đầu dành hết cho em” cũng khá xúc động, nhưng là một loại xúc động khác, và tôi hét toáng lên khi tình cờ xem phim chuyển thể, tôi không thích nhân vật chính cho lắm nhưng kết thúc khiến tôi nhẹ bẫng. Tôi nuối tiếc.


Trong “Tình đầu dành hết cho em” không phải đẹp nhưng buồn như “5 Centimet trên giây”, đó là mãnh liệt nhưng nuối tiếc của một chàng trai bị bệnh tim bẩm sinh không thể dành hết cả đời cho người con gái mình yêu. Và dĩ nhiên trong bộ phim và cả trong manga cùng tên ấy, có cảnh trời hoàng hôn sắc đỏ, thổi tung những trang Di thư đẫm nước mắt, cũng có bạt ngàn cánh anh đào rơi, gió xoay vần, và cậu ấy rời xa thế giới.



“Tiểu thuyết “5 Centimet trên giây” do chính Shikai Mokoto chấp bút. (…) Về mặt cấu trúc, phiên bản tiểu thuyết không khác Anime là mấy, đều là ba câu chuyện với ba ngôi kể khác nhau, nhưng tác giả đã khéo léo tái hiện bằng ngôn ngữ văn chương.”

“Những ngón tay lật giở từng trang sách, lãng quên cả thời gian, không gian, (…), ngón tay bạn đã ngừng lại cả trăm lần trên mỗi trang sách. Chỉ vì một cử động rất khẽ, một câu thoại, hay một xúc cảm bất chợt có thể đánh thức những điều ngủ quên trong tiềm thức.”

Nói lại những điều còn ở phía trước, Yoshida Daisuke (Nhà văn, nhà phê bình văn học)

Trang nhật ký của tôi lật giở lại câu nói tôi từng viết, lời trích trong chuyên mục của anh Sky trong Hoa Học Trò nhiều năm về trước mà sau đấy rất lâu, tôi mới biết đấy là tựa đề bài hát chính trong “5 cm/s”.
Dương Phiêu Linh


31 tháng 1 2015

Trạm dừng "Quyến luyến Roussillon"

Khi tôi nhận ra mình biến mất ở những mối quan hệ...
Tôi đặt mình vào khoảng không thinh lặng, xóa tan mình như bọt bóng giữa thinh không.

Review truyện: Quyến luyến Roussillon.




Tên truyện: Quyến luyến Roussillon.
Tên tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu.

Bạn thử tưởng tượng xem nhé, rằng mình tỉnh giấc vào một ngày nắng đẹp, không khí ban sáng trong lành và tinh khiết như những giọt sương mai buổi sớm. Một cơn gió nhẹ lùa vào lật qua vài trang sách đang đặt trên bàn, bên cạnh chiếc lọ cắm hoa oải hương tím biếc dịu nhẹ. Và khung cảnh buổi sáng yên bình và tuyệt vời ấy hoàn toàn có thể để bạn đắm mình trong cuốn “Quyến luyến Roussillon”.



Thật thế bạn ạ, một câu chuyện được miêu tả tuyệt đẹp quá đỗi! Những con chữ không cất lên những nốt nhạc trong bản hòa ca vĩ đại nào đấy, những con chữ vẽ nên những khung cảnh ở miền đất Châu Âu yên bình và đầy quyến rũ.

Tôi bị câu chuyện “rù quyến” ngay từ lần đọc đầu tiên, khi tình cờ đọc nó gần giữa đêm cho đến những phút cuối cùng trước khi kim giờ nhích qua con số không. Vậy rằng, tôi đọc câu chuyện cũng rất nhanh vì chỉ vỏn vẹn mười chap. Nhưng nhiêu đó là quá đủ cho một khung cảnh tuyệt đẹp mà những con chữ mang lại tái hiện trong đầu tôi.

Thế nhưng, khác với những cuốn tự sự Châu Âu tôi từng đọc, câu chuyện này thuộc thể loại ngôn tình. Trong câu chuyện, họ đơn giản là những con người trẻ tuổi, họ dễ thương và một trong số họ rất điển hình trong ngôn tình, và một chút ấy rất đẹp, câu từ đủ đạt để tái hiện những thước phim về khung cảnh Châu Âu.

Tôi đã rất ngạc nhiên, trong đêm khuya, tôi ngỡ ngàng vì một phần vẻ đẹp Châu Âu, qua nước Pháp và Ý, tại một thị trấn nhỏ có tên Roussillon, một cuộc gặp gỡ tình cờ dẫn đến một mối tình lãng mạn bắt đầu.

Nhưng Roussillon lãng mạn là thật, nhưng hoàn cảnh xảy ra giữa hai con người ấy rất tình cờ, nhưng cũng rất… trớ trêu.
Trong lòng tôi tràn đầy hy vọng bước trên vùng đất của miền Nam nước Pháp, đến thị trấn màu đỏ cùng tên với tôi để tìm kiếm ba ruột của tôi. 

Từ Thượng Hải đến Roussillon, từ Roussillon đến Barcelona, từ Barcelona đến Madrid, trong chuyến đi vội vã này, tôi gặp một người, yêu thương một người, cuối cùng tôi lại nhớ đến nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng tôi. 

Nhưng tôi vẫn không thể quên, hoàng hôn màu đỏ nồng đậm, cùng với… nụ cười ấm áp của người kia.
LU XIYONG – nghĩa là Lỗ Tây Vĩnh, và cũng là tên phiên âm của Roussillon – một thị trấn nhỏ miền Nam nước Pháp.

Cái tên ấy là khởi nguồn của mọi chuyện, cái tên nghe có vẻ… con trai nhưng thực chất là một cô gái.

Mẹ của cô là một người phụ nữ có nội tâm mạnh mẽ, bà tự mình nuôi cô khôn lớn và tuyệt nhiên không hé răng nửa lời về người cô gọi là ba.

Ngay từ lúc cô nhận thức được, cô không có ba, và cô không biết ba mình là ai, cô đã luôn thắc mắc câu hỏi ấy, cho đến khi mẹ cô qua đời, và thật sự cô vẫn không biết ba mình là ai. Ngoại trừ việc có vẻ cha cô là người đàn ông họ Lỗ.

Khắp thế gian, người giống người có thể hiếm, nhưng họ trùng họ thì có cả vạn người.

Có thể còn hi vọng, Lỗ Tây Vĩnh, Roussillon, không chừng cái tên cô bắt nguồn từ đấy.

Từ sân bay Charles de gaulle hướng đến ga xe lửa Tulon, cô tiến đến Roussillon. Ở đấy, cô tình cờ gặp hai cậu con trai rất thú vị. Một cậu con trai cao gần hai mét gọi người đi trước, luôn miệng gọi: Anh Hai, Anh Hai,…

Anh Hai, anh Hai,…

Đó là một cách gọi thật thân quen, cũng cực kỳ ấm áp trong khoảng thời gian cô ở lại Roussillon và phát hiện ra rằng ở đó có một người cha đã quên mất sự tồn tại của cô, và nếu mọi chuyện đã sáng tỏ, giả dụ người đó là anh trai của cô thật, cô sẽ đối diện ra sao với một thứ tình cảm đang dần len lỏi xâm chiếm trái tim cô, khi cảm xúc không thể dồn nén hơn nữa về người anh trai cô mới nhận ra sau hằng ấy năm trời.


Thiệt sự thì, câu chuyện rất đẹp, nên để chính bạn cảm nhận vẻ đẹp những con người và vùng đất ấy.

Hay do chính tôi cực yêu thích những vùng đất Châu Âu nhỉ?


Tôi chưa đào lên bất kỳ vẻ đẹp nào trong câu chuyện ấy, có thể là quỹ thời gian cho bài review hôm nay của tôi khá eo hẹp. Tôi vẫn đang đọc lại vài chap để lấy cảm hứng, nhưng thành thực No copy khiến tôi không thể kiên nhẫn gõ lại những dòng chữ tuyệt vời ấy, dẫu chỉ trong vài phút giây ngắn ngủi tôi đọc câu chuyện, và thanh thản đọc chầm chậm những đoạn cuối cùng như sắp tạm biệt mất rồi vậy. Roussillon miền Nam nước Pháp vẫn yên bình như thế!

Dương Phiêu Linh

18 tháng 1 2015

Trạm dừng “Crash!” và cô bầu nhí.










Tôi muốn nhắn bạn thế này, nếu chính bạn muốn phá hủy mối quan hệ ấy, và lời nói rõ ràng cuối cùng chính bạn cũng ném đi, chẳng vì bất kể thứ gì quan trọng, thì đây sẽ là lần cuối cùng, tôi dành cho bạn lời cảm ơn. Rất cảm ơn bạn! Hay sự ích kỷ muốn nắm giữ mình tôi cho riêng bạn, tình bạn không cho phép kết nối tất cả với nhau, phá hủy tất cả. Thứ lỗi, nếu chẳng có gì sai ở đây cả, nếu nó không phải một phép thử tôi không biết, tôi vẫn chỉ là tôi thôi, tôi rút lại những gì thuộc về mình. Và chúng ta cứ thế bước qua nhau, như vậy. It’s terrible!


Dành tặng cậu, my friends!
 Review manga: “Crash!” và cô bầu nhí.

Câu chuyện này mới kết thúc gần đây thôi. Tớ có nhớ tuần trước thì phải, câu chuyện dừng ở chap 72, nhưng đến cuối câu chuyện lại ghi “Kết thúc” làm tớ hụt hẫng thấy sợ luôn. Sau đó vài ngày vô tình đánh lại tìm trích đoạn cho review mới thấy lại và đính chính một cách đàng hoàng: Crash! – Chap 75 [END]. Thế đấy! Và lần này là thật.

Lẽ ra tớ định chọn review một câu chuyện nào đấy lấy bối cảnh ở châu Âu, nhưng chiều đang đọc về văn hóa châu Phi, đến tối lại lọ mọ đọc về châu Á. Đến giờ thì chợt nhớ ra cảm xúc đối với những chap cuối của Crash! ẩn nấp thấp thoáng rất dịu dàng trong tớ.



Vậy thì Crash!, tớ chọn cậu, và cám ơn các bạn trans + edit. Nếu không có khoảnh khắc tớ chợt lặng đi vì xúc động của ngày hôm đó, những lời ca quá đỗi dịu dàng, hình ảnh khắc họa một cậu con trai khiến tớ mỉm cười, tớ không chọn nó để review ngày hôm nay đâu.

Dành tặng ký ức cho ngày ấy đã qua, dành tặng cảm xúc cho lời ca trong vắt, dành tặng cho một thứ gì đấy bừng lên trong tớ, vẫn còn soi rọi chốn tớ về.

Tớ gặp rắc rối khi phải tìm lại vài phân cảnh mà tớ thích. Cực kỳ rắc rối. Tớ tức điên lên khi lần sờ coi quanh quẩn chục chap cuối vài lần vẫn không thể nhớ nó ở đâu. Và tớ cực kỳ khổ sở khi mà đi mò và dò lại từng chap lấy lại vài đoạn chắp nhặt tớ nhớ mang máng  mà nếu bỏ thì… tớ hối hận chết mất.

Vì, chính cái đoạn tớ không thể nhớ ra ở đâu đấy, lại là động lực cho tớ tiếp tục tiến lên…



Hura! Cuối cùng tớ cũng thấy nó, tớ thấy nó ở đâu rồi. Tớ biết đó chỉ là cảm xúc nhất thời lúc ấy thôi mà, qua đi rồi đọc lại chẳng thể tuyệt dịu như lúc ban đầu nữa, chỉ là còn lại dư vị, và ký ức lúc tớ đọc đến đoạn ấy mà thôi!

Điều luyến tiếc nhất của tớ là không đọc hay ghi lại những lời ấy ngay lúc ấy, sau này tớ đọc ở hai nguồn dịch khác nhau, thấy sao cũng không hay như lần đầu. Và khi đọc phải kết hợp với vài thứ gợi lên xúc cảm, hay đơn giản như tớ, cảm xúc về câu chuyện tớ mến cuối cùng đến hồi kết, hay nghe cùng Osanana Blue vì tớ cảm thấy thích hợp.

Tớ thích nó, một cách tình cờ. Trong trăm ngàn truyện manga mà tớ đã đọc, ấn tượng nội dung manga dành lại cho tớ không nhiều, không nhiều nên vẫn có thể nhớ. Nhất là khi nó gắn liền với một hồi ức đã qua. Như Crash!



“Nào, cùng thong thả đọc một cuốn sách nhé.
Một quyển sách khắc họa tình cảm yêu thương,
dành cho con, một cô gái bé bỏng.


Bạn sẽ không khóc như tôi đâu, à mà vâng, tôi không khóc, tôi chỉ nghẹn ngào đến suýt khóc thôi.

Bạn sẽ không khóc như tôi đâu, vì Crash! gắn liền với một kỷ niệm của thời niên thiếu tôi đấy.

Mùa xuân tôi gặp em,
em như búp hoa sakura trên cành.

Đôi tay nhỏ bé ấy,
như nắm giữ một nguồn sáng mạnh mẽ.

Mùa hè đến, em trở nên xinh đẹp hơn, tươi tắn như ánh nắng ban mai.
.


Trong thuở niên thiếu tôi gặp một cô bạn rất ngốc, nhưng có những lúc nhớ lại tôi thấy rất ấm áp, vì sự quan tâm của một cô bạn ngốc đến với mình chăng, vì biết những kẻ bình thường sẽ không quan tâm như thế!? Tôi chẳng gặp lại bạn ấy nữa, và quyển Crash! 5 tôi vẫn cất trong ngăn tủ khóa. Tôi vẫn sẽ nhớ đến bạn, như nhớ về khoảnh khắc về đời học sinh của mình, bên những người bạn và ký ức tuyệt vời.

Nụ cười ấy, anh mãi không quên

Nếu gặp lại, tôi chắc chắn sẽ mỉm cười thật tươi và dành tặng bạn cái ôm thật chặt. Và tôi biết, càng lớn lên, người ta càng khó lòng được ôm như thế. Càng lớn lên, cảm xúc của tôi càng phai nhạt, dẫu cho nó không phai nhạt, cũng bị cuộc đời đẩy ngã biến mất thôi.

Một mùa thu dài trôi qua, anh gặp lại em,
dáng vẻ kiêu sa chững chạc cứ y như comos

Đông đến anh được nghe kể về,
giấc mơ mà em đang hướng tới

Đôi mắt long lanh, hiện lên trong đó là cả một giấc mơ to lớn




“Ca khúc thật ngọt ngào. Không phải ca khúc gởi người yêu đúng không, cũng không phải cho bạn bè hay gia đình. Tuy nhiên, nó được truyền tải cảm xúc đến một người nào đấy rất quan trọng."

 Xuân, hạ, thu, đông xoay vòng
Đôi tay nhỏ. 
Hiện giờ đã nắm giữ báu vật gì đấy rồi em ơi!



“Trong thế giới này có rất nhiều điều thú vị, trong đó có idol”

“Điều đã gắn kết Crash và ALFA, chắc chắn... chính là chị Hana. Hầu như trong đám đông này, không ai biết đến sự tồn tại của chị Hana.
Nhưng cho dù thế, tình cảm ấm áp vẫn được truyền tải... và kết nối, giữa tất cả mọi người, thành một khối thống nhất.”

Thời tiết đã chuyển mùa, anh không còn bên em nữa

Nhưng nguồn sáng những ngôi sao của em, vẫn đang chói sáng đấy

Bông hoa trắng của em, hãy cứ khoe sắc mạnh mẽ.



 ---
Câu chuyện bắt đầu khi Shiraboshi Hana, học sinh trung học năm nhất. Cô ấy có một bí mật. Và đó chính là… nhà cô ấy chính là một công ty tìm kiếm tài năng trẻ, à vầng, đó không phải là vấn đề mà chính là giác quan thứ sáu của cô ấy, khi nhìn thấy nhân tài “tiềm năng” tương lai, cô ấy sẽ… phụt máu mũi. =.= Manga a!

“Trong mười năm, mình đã chứng kiến nhiều người nổi tiếng, mình luôn nghĩ họ rất bí ẩn, chỉ là vì họ đứng trên sân khấu.”
“Mình cũng muốn tạo ra những người nổi tiếng… nếu mình có thể tạo ra họ… mình sẽ tạo ra những người nổi tiếng, biết làm mọi người hạnh phúc.”

Trong một buổi biểu diễn, cô tình cờ giáp mặt năm chàng trai. Năm cá tính.


Hấp dẫn.
Aoyagi Yuugo

Giản dị.
Akamatsu Junpei


Dễ thương 
Midorikawa Kazuhiko

Lạnh lùng.
Shinoduka Rei

Và… xấu tính.
Kurose Kiri

Ngay tắp lự, thật không tin nổi trong hoàn cảnh ấy, cô gái… phụt máu mũi. Bất tỉnh nhân sự.


Hừm…

Lời tuyên bố: “Đó là một nhóm nhạc năm người.” Câu nói ấy đã gắn kết số phận của tất cả, để sau này khi tất cả trưởng thành, “Crash là một thứ gì đấy không thể thiếu trong một phần cuộc đời họ”.

Cuộc hành trình của Hana và năm chàng trai ấy... bắt đầu!

“Mẹ, con có việc muốn nhờ mẹ. Nếu con tìm ra năm thành viên của nhóm. Hãy để con chịu trách nhiệm về họ, hãy để con làm quản lí của họ."

"Với đôi mắt của con, con có thể thấy tương lai của năm người họ.”

Lời cuối:


“Đối với tớ, Rei là một kho báu quan trọng của cuộc đời tớ.”

“Nếu như, nói ra tình cảm của mình.
Nếu được chấp nhận mà không có biến chuyển xấu gì thì…

-          Kiri, tớ có chuyện muốn nói với cậu.

...thế giới của mình cũng sẽ rộng lớn hơn chăng.”


 "Ngày tháng trôi qua sẽ có nhiều thay đổi, 
nhưng chỉ có nụ cười tươi tắn của cả năm người, 
là mãi mãi không bao giờ thay đổi. 
Tôi tin như thế."

Dương Phiêu Linh

P/S :Bài đăng này là của Dương Phiêu Linh nhưng người bấm nút xuất bản nó là tôi. Và vì tôi muốn nói với bạn rằng “ tôi vẫn còn quan tâm bạn nhiều lắm” dù rằng có chút trẻ con nhưng tôi không ich kỉ đâu, thật đấy. Chỉ vì con quái vật trong quá khứ đã khiến tôi đánh mất bình tĩnh, nhưng tôi sẽ cố không làm đánh mất tình bạn của chúng ta. Tôi không đổ thừa, cũng không nguỵ biện, những gì tôi nói, sẽ giải thích cho bạn vào một ngày không xa.
“Hãy tin và thứ lỗi”

Tôi mong bạn chờ đợi.
Chân Nguyên