Tôi muốn nhắn bạn thế này, nếu chính bạn muốn phá hủy mối quan hệ ấy, và lời nói rõ ràng cuối cùng chính bạn cũng ném đi, chẳng vì bất kể thứ gì quan trọng, thì đây sẽ là lần cuối cùng, tôi dành cho bạn lời cảm ơn. Rất cảm ơn bạn! Hay sự ích kỷ muốn nắm giữ mình tôi cho riêng bạn, tình bạn không cho phép kết nối tất cả với nhau, phá hủy tất cả. Thứ lỗi, nếu chẳng có gì sai ở đây cả, nếu nó không phải một phép thử tôi không biết, tôi vẫn chỉ là tôi thôi, tôi rút lại những gì thuộc về mình. Và chúng ta cứ thế bước qua nhau, như vậy. It’s terrible!
Dành tặng cậu, my friends!
Review manga: “Crash!” và cô bầu nhí.
Câu chuyện
này mới kết thúc gần đây thôi. Tớ có nhớ tuần trước thì phải, câu chuyện dừng ở
chap 72, nhưng đến cuối câu chuyện lại ghi “Kết thúc” làm tớ hụt hẫng thấy sợ
luôn. Sau đó vài ngày vô tình đánh lại tìm trích đoạn cho review mới thấy lại
và đính chính một cách đàng hoàng: Crash! – Chap 75 [END]. Thế đấy! Và lần này
là thật.
Lẽ ra tớ định
chọn review một câu chuyện nào đấy lấy bối cảnh ở châu Âu, nhưng chiều đang đọc
về văn hóa châu Phi, đến tối lại lọ mọ đọc về châu Á. Đến giờ thì chợt nhớ ra
cảm xúc đối với những chap cuối của Crash! ẩn nấp thấp thoáng rất dịu dàng
trong tớ.
Vậy thì
Crash!, tớ chọn cậu, và cám ơn các bạn trans + edit. Nếu không có khoảnh khắc
tớ chợt lặng đi vì xúc động của ngày hôm đó, những lời ca quá đỗi dịu dàng,
hình ảnh khắc họa một cậu con trai khiến tớ mỉm cười, tớ không chọn nó để
review ngày hôm nay đâu.
Dành tặng
ký ức cho ngày ấy đã qua, dành tặng cảm xúc cho lời ca trong vắt, dành tặng cho
một thứ gì đấy bừng lên trong tớ, vẫn còn soi rọi chốn tớ về.
Tớ gặp rắc
rối khi phải tìm lại vài phân cảnh mà tớ thích. Cực kỳ rắc rối. Tớ tức điên lên
khi lần sờ coi quanh quẩn chục chap cuối vài lần vẫn không thể nhớ nó ở đâu. Và
tớ cực kỳ khổ sở khi mà đi mò và dò lại từng chap lấy lại vài đoạn chắp nhặt tớ
nhớ mang máng mà nếu bỏ thì… tớ hối hận
chết mất.
Vì, chính
cái đoạn tớ không thể nhớ ra ở đâu đấy, lại là động lực cho tớ tiếp tục tiến
lên…
Hura! Cuối
cùng tớ cũng thấy nó, tớ thấy nó ở đâu rồi. Tớ biết đó chỉ là cảm xúc nhất thời
lúc ấy thôi mà, qua đi rồi đọc lại chẳng thể tuyệt dịu như lúc ban đầu nữa, chỉ
là còn lại dư vị, và ký ức lúc tớ đọc đến đoạn ấy mà thôi!
Điều luyến
tiếc nhất của tớ là không đọc hay ghi lại những lời ấy ngay lúc ấy, sau này tớ
đọc ở hai nguồn dịch khác nhau, thấy sao cũng không hay như lần đầu. Và khi đọc
phải kết hợp với vài thứ gợi lên xúc cảm, hay đơn giản như tớ, cảm xúc về câu
chuyện tớ mến cuối cùng đến hồi kết, hay nghe cùng Osanana Blue vì tớ cảm thấy
thích hợp.
Tớ thích
nó, một cách tình cờ. Trong trăm ngàn truyện manga mà tớ đã đọc, ấn tượng nội
dung manga dành lại cho tớ không nhiều, không nhiều nên vẫn có thể nhớ. Nhất là
khi nó gắn liền với một hồi ức đã qua. Như Crash!
“Nào, cùng thong thả
đọc một cuốn sách nhé.
Một quyển sách khắc
họa tình cảm yêu thương,
dành cho con, một cô
gái bé bỏng.
Bạn sẽ không khóc như tôi đâu, à mà vâng, tôi không
khóc, tôi chỉ nghẹn ngào đến suýt khóc thôi.
Bạn sẽ không khóc như tôi đâu, vì Crash! gắn liền với
một kỷ niệm của thời niên thiếu tôi đấy.
Mùa xuân tôi gặp em,
em như búp hoa sakura trên cành.
Đôi tay nhỏ bé ấy,
như nắm giữ một nguồn sáng mạnh mẽ.
Mùa hè đến, em trở nên xinh đẹp hơn, tươi tắn như ánh nắng ban mai.
.
Trong thuở niên thiếu tôi gặp một cô bạn rất ngốc,
nhưng có những lúc nhớ lại tôi thấy rất ấm áp, vì sự quan tâm của một cô bạn
ngốc đến với mình chăng, vì biết những kẻ bình thường sẽ không quan tâm như thế!?
Tôi chẳng gặp lại bạn ấy nữa, và quyển Crash! 5 tôi vẫn cất trong ngăn tủ khóa.
Tôi vẫn sẽ nhớ đến bạn, như nhớ về khoảnh khắc về đời học sinh của mình, bên
những người bạn và ký ức tuyệt vời.
Nụ cười ấy, anh mãi không quên
Nếu gặp lại, tôi chắc chắn sẽ mỉm cười thật tươi và
dành tặng bạn cái ôm thật chặt. Và tôi biết, càng lớn lên, người ta càng khó
lòng được ôm như thế. Càng lớn lên, cảm xúc của tôi càng phai nhạt, dẫu cho nó
không phai nhạt, cũng bị cuộc đời đẩy ngã biến mất thôi.
Một mùa thu dài trôi qua, anh gặp lại em,
dáng vẻ kiêu sa chững chạc cứ y như comos
Đông đến anh được nghe kể về,
giấc mơ mà em đang hướng tới
Đôi mắt long lanh, hiện lên trong đó là cả một giấc mơ to lớn
“Ca khúc thật ngọt ngào. Không phải ca khúc gởi người
yêu đúng không, cũng không phải cho bạn bè hay gia đình. Tuy nhiên, nó được
truyền tải cảm xúc đến một người nào đấy rất quan trọng."
Xuân, hạ, thu, đông xoay vòng
Đôi tay nhỏ.
Hiện giờ đã nắm giữ báu vật gì đấy rồi em ơi!
“Trong thế giới này có rất nhiều điều thú vị, trong đó
có idol”
“Điều đã gắn kết Crash và ALFA, chắc chắn... chính là
chị Hana. Hầu như trong đám đông này, không ai biết đến sự tồn tại của chị Hana.
Nhưng cho dù thế, tình cảm ấm áp vẫn được truyền
tải... và kết nối, giữa tất cả mọi người, thành một khối thống nhất.”
Thời tiết đã chuyển mùa, anh không còn bên em nữa
Nhưng nguồn sáng những ngôi sao của em, vẫn đang chói sáng đấy
Bông hoa trắng của em, hãy cứ khoe sắc mạnh mẽ.
---
Câu chuyện
bắt đầu khi Shiraboshi Hana, học sinh trung học năm nhất. Cô ấy có một bí mật. Và đó chính
là… nhà cô ấy chính là một công ty tìm kiếm tài năng trẻ, à vầng, đó không phải
là vấn đề mà chính là giác quan thứ sáu của cô ấy, khi nhìn thấy nhân tài “tiềm
năng” tương lai, cô ấy sẽ… phụt máu mũi. =.= Manga a!
“Trong mười
năm, mình đã chứng kiến nhiều người nổi tiếng, mình luôn nghĩ họ rất bí ẩn, chỉ
là vì họ đứng trên sân khấu.”
“Mình cũng
muốn tạo ra những người nổi tiếng… nếu mình có thể tạo ra họ… mình sẽ tạo ra
những người nổi tiếng, biết làm mọi người hạnh phúc.”
Trong một
buổi biểu diễn, cô tình cờ giáp mặt năm chàng trai. Năm cá tính.
Hấp dẫn.
Aoyagi Yuugo
Giản dị.
Akamatsu Junpei
Dễ thương
Midorikawa Kazuhiko
Lạnh lùng.
Shinoduka Rei
Và… xấu
tính.
Kurose Kiri
Ngay tắp
lự, thật không tin nổi trong hoàn cảnh ấy, cô gái… phụt máu mũi. Bất tỉnh nhân sự.
Hừm…
Lời tuyên
bố: “Đó là một nhóm nhạc năm người.” Câu nói ấy đã gắn kết số phận của tất cả,
để sau này khi tất cả trưởng thành, “Crash là một thứ gì đấy không thể thiếu
trong một phần cuộc đời họ”.
Cuộc hành
trình của Hana và năm chàng trai ấy... bắt đầu!
“Mẹ, con có
việc muốn nhờ mẹ. Nếu con tìm ra năm thành viên của nhóm. Hãy để con chịu trách
nhiệm về họ, hãy để con làm quản lí của họ."
"Với đôi mắt
của con, con có thể thấy tương lai của năm người họ.”
Lời cuối:
“Đối với tớ, Rei là một kho báu quan trọng của cuộc đời tớ.”
“Nếu như, nói ra tình cảm của mình.
Nếu được chấp nhận mà không có biến chuyển xấu gì thì…
- Kiri, tớ có chuyện muốn nói với cậu.
...thế giới của mình cũng sẽ rộng lớn hơn chăng.”
"Ngày tháng trôi qua sẽ có nhiều thay đổi,
nhưng chỉ có nụ cười tươi tắn của cả năm người,
là mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Tôi tin như thế."
Dương Phiêu Linh
P/S :Bài đăng này là của Dương
Phiêu Linh nhưng người bấm nút xuất bản nó là tôi. Và vì tôi muốn nói với bạn rằng
“ tôi vẫn còn quan tâm bạn nhiều lắm” dù rằng có chút trẻ con nhưng tôi không
ich kỉ đâu, thật đấy. Chỉ vì con quái vật trong quá khứ đã khiến tôi đánh mất bình
tĩnh, nhưng tôi sẽ cố không làm đánh mất tình bạn của chúng ta. Tôi không đổ thừa,
cũng không nguỵ biện, những gì tôi nói, sẽ giải thích cho bạn vào một ngày không
xa.
“Hãy tin và thứ lỗi”
Tôi mong bạn chờ đợi.
Chân
Nguyên
0 nhận xét:
Đăng nhận xét