Quốc gia: Hàn Quốc.
Thể loại: Tình cảm, hài hước.
Tâm sự
Mỗi một người sinh ra đều đeo
trên mình một chiếc vòng lớn. Chiếc vòng tuần hoàn “Sinh, lão, bệnh, tử”, chiếc
vòng quy luật tất yếu của cuộc đời. Khi bé, nhiều khi ta thắc mắc chuyện gì, bố
mẹ cũng sẽ bảo “Khi lớn con sẽ biết hoặc “chuyện của người lớn, con nít đừng
xen vào”. Thế là ta cứ ước mình lớn thật nhanh, để mong biết được những điều chỉ
người lớn mới hiểu đó. Nhưng có biết rằng, hầu hết những người trưởng thành đều
ước được trở lại những tháng ngày khi xưa, khi họ vẫn còn trẻ, khi họ còn đủ sức
để vấp ngã và đứng lên, thực hiện tiếp ước mơ của mình. Miss granny ( Ngoại già
tuổi đôi mươi ) cũng mang trong mình một điều ước như thế.
Nếu bạn so sánh phụ nữ với quả bóng thì thiếu nữ là quả bóng rổ. Để đoạt lấy quả bóng tít trên không, mỗi chàng phải nhảy cao hết cỡ. Phụ nữ đến độ 20 lại như bóng bầu dục. Bao chàng cắm đầu cắm cổ lao vào hòng chiếm giữ. Đó là quãng duy nhất trong đời mà đàn ông dám xả thân vì một quả bóng. Phụ nữ, đến độ 30 y hệt bóng bàn. Số lượng các chàng chạy theo quả bóng giảm đi đáng kể. Nhưng mật độ chú ý vào quả bóng vẫn dày chán. Phụ nữ trung niên khác gì bóng gôn, một chàng một bóng, và chàng cố đánh quả bóng đi xa nhất có thể. Còn lão quá rồi, thì quá cũng là bóng ném.
Đó là những gì phim mở đầu. Một phép so sánh khá hay ho và khiến người khác tò mò, điều có thể nói là hiển nhiên trong cuộc sống.
Chuyện là…
Phim kể về một gia đình cũng
bình thường như bao gia đình khác. Ở đó có một người mẹ già, một người con trai
là giáo sư tiến sĩ , cô con dâu bị trầm cảm và đứa cháu trai chỉ đam mê với ca
hát. Bà lão Oh Mai Soon sống một cuộc sống cũng khá bình dị. Bà là chủ quán cháo
cho người cao tuổi, bên cạnh bà luôn có một người bạn già là ông Park, lúc nào
cũng bên cạnh chăm sóc, giúp đỡ bà.
Thế nhưng, dù cuộc sống gia đình có đầm ấm
cỡ nào thì câu chuyện giữa mẹ chồng nàng dâu luôn là câu chuyện mà ai nghe cũng
biết rồi, khổ lắm, nói mãi. Vốn là một bà lão khó tính, bà Oh Mai Soon rất khó
chịu với con dâu và hay cằn nhằn này nọ. Đến một ngày kia, cô con dâu của bà là
Ae ja vì không chịu nỗi áp lực đã ngất xỉu và được đưa đến bệnh viện. Bác sĩ bảo
rằng việc sống chung với mẹ chồng khiến cô cảm thấy không thoải mái và khuyên
gia đình không nên để họ sống chung. Càng già, người ta càng mặc cảm, lúc nào cũng
cảm thấy cô đơn, trống vắng, sợ bị bỏ rơi, đôi khi còn bị xem là đồ thừa trong
gia đình. Họ một phần buồn vì bản thân nhưng khiến họ bận tâm hơn chính là cách
con cháu đối xử với họ. Bà Mai Soon cũng không phải là một ngoại lệ. Khi biết mình
sắp bị chuyển vào viện dưỡng lão, bà một mình lang thang ngoài đường với tâm
trạng buồn bã thì lúc đó, bà nhìn thấy hiệu chụp ảnh Thanh Xuân. Bước vào đó, bà
vốn chỉ muốn chụp một bức ảnh cho ngày đám tang của mình và người chủ tiệm chụp
hình đã đùa rằng
Chỉ một câu nói được cho là là đùa giỡn, phép màu đã thật sự xảy ra với một bà lão hơn 70 tuổi, bỗng chốc trở lại thời đôi mươi, độ xuân xanh nhất của đời người, theo đúng nghĩa đen.
Tôi sẽ giúp bà trẻ ra 50 tuổi.
Chỉ một câu nói được cho là là đùa giỡn, phép màu đã thật sự xảy ra với một bà lão hơn 70 tuổi, bỗng chốc trở lại thời đôi mươi, độ xuân xanh nhất của đời người, theo đúng nghĩa đen.
Không biết từ bao giờ, cuộc sống tạm thời chấp nhận quyền được phép ngược vòng tuần hoàn, bất chấp cả thời gian để đáp lại nỗi lòng của một bà lão. Với sức vóc xuân xanh, bà tha hồ làm những gì mình thích và thực hiện được ước mơ ca hát của mình. Bà đổi tên thành Doo Ri và bắt đầu sống một cuộc sống như minh hằng mơ ước. Tuy thế, tâm hồn của “cô gái trẻ” Doo Ri này vẫn là một bà lão nói giọng địa phương và cư xử như người gia trước tuổi và thích dạy đời người khác.
Nhờ giọng ca oanh vàng, Doo Ri lọt
vào tầm ngắm của chàng trai trẻ Ji a – cháu nội bà, cũng là tay chơi nhạc rock
và nhà sản xuất chương trình âm nhạc Han Seung Woo đang trên đường tìm kiếm tài
năng. Từ đây, Doo Ri chính thức có những chuỗi ngày vui vẻ hằng mơ ước. Có được
tình yêu của cả ba người đàn ông, một thanh niên, một trung niên và thậm chí là
một ông lão.
Ai lại nghĩ một cô gái trẻ có thể nói ra được điều này
nhỉ?
Giá mình bằng 1/10 ông Park thì hay quá!
Với người phụ nữ, bất cứ thứ
gì họ cầm trên tay đều có thể trở thành vũ khí lợi hại.
Nhưng bà nào biết rằng, sau khi biết bà mất tích, gia đình bà đã tìm kiếm khắp nơi. Chính những người con người cháu trong gia đình ấy, dù từng có ý định đưa bà vào viện dưỡng lão nhưng rồi họ nhận ra sự trống trải vốn được lấp đầy bởi sự hiện diện, lời nói của một người mẹ, một người bà. Và việc bà biết cách trở lại làm một bà lão, tai nạn của cháu trai, tất cả đã tạo nên một chuỗi liên kết, về mạch phim và về tình cảm gia đình đầy nhân văn, sâu sắc.
Người trẻ nghĩ gì về người
già?
Con rùa, họ siêu chậm chạp.
Bốc mùi luôn ấy. Bà của em tanh kinh.
Da bọc xương, mặt dày với mọi thứ.
Thà tự tử trước 30 tuổi còn hơn sống tới 70.
Tàn nhẫn, vô tâm và mất nhân cách. Thật đáng tiếc, đó là những điều mà giới trẻ ngày nay đang nghĩ, với những đấng sinh thành và bản thân học sắp trở thành. Suy nghĩ của tôi cũng giống như vị giáo sư trong phim ấy. “ Cô cậu nghĩ mình sẽ trẻ mãi chắc?”. Thật buồn cười cho những kẻ có chút sắc đẹp lại tuyên bố tự tử khi chưa hiểu hết ý nghĩa cuộc sống là gì. Nhưng cũng thật hay ho, chính bà Mai Soon cũng đã từng có suy nghĩ như thế, tuy vậy, bà đã kịp nhận ra lí lẽ sống tiếp cho riêng mình.
Phim phản ánh một thực trạng
đáng buồn về lối sống và cách hành xử ngày nay của người trẻ.
Cùng đón xem nhé !
Cuối cùng…
“Nếu tuổi thanh xuân là cơn mưa rào thì ai cũng muốn
quay về tắm lại đôi lần”. Nó nhắc
ta phải biết trân trọng tuổi trẻ.
Tình cảm gia đình là thiêng
liêng, là sợi dây gắn kết yêu thương, là hạt mầm tình cảm, là bến đỗ bình yên
giúp ta đi qua cơn giông tố cuộc đời.
Nhớ lại một câu của cụ Doo
Min Joon trong Vì sao đưa anh tới “ Bạn có biết tại sao con người lại sợ chết
không? Bởi vì họ sợ bị lãng quên.” Dù chưa ra đi nhưng những người đã già luôn
mang trong mình cảm giác cô đơn và họ sợ bị người khác quên mất. Chính vì thế,
việc người già khó tính không hẳn là làm khó người khác mà như cách để lên tiếng
rằng “Đừng quên tôi, được chứ? Hãy nhớ về
tôi, dù đó không là những niềm vui đi chăng nữa”. Cho nên, đừng quá vô tâm,
vì bạn không biết lúc nào những người thân sẽ thật sự rời xa mình đâu. Hãy nhớ
và tôn trọng.
Và nói tóm lại, điều lớn nhất
ta vẫn nên nhớ là hãy sống hết mình, dù bạn trẻ hay không còn trẻ và gia đình mãi
là số một trong tim chúng ta. Vậy đi.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét