Có bao giờ bạn muốn sống thật nhanh, thật vội vàng như đúng
nghĩa đen, và nhìn thấy thời gian lướt qua đôi mắt mình như con thiêu thân?
Quả thật là vô nghĩa. Nhưng chính Arthur đã phải trải qua điều
đó suốt hai mươi bốn năm cuộc đời, hai mươi bốn năm đẹp đẽ nhất của một người
đàn ông.
Một buổi sáng đi câu với người bố không thân thiết, Arthur bỗng
nhận được một món thừa kế tai họa từ ông – 24 Winds Lighthouse. Cậu phát hiện
ra căn tầng hầm dưới ngọn hải đăng hai mươi ngọn gió, bỏ qua lời cảnh báo của
người bố mà đặt chân vào đó, cậu đã vướng phải lời nguyền hai mươi tư ngọn gió oan nghiệt, bắt đầu chuyến phiêu lưu bất tận bỏ mặc thời
gian.
Mỗi một năm, căn tầng hầm lại nhấc bổng Arthur vượt không
gian thả xuống bất kì đâu trên nước Mĩ. Cậu sẽ được sống trong suốt hai mươi tư
tiếng đồng hồ trước khi tiếp tục bị lời nguyền của ngọn hải đăng quăng xuống một
nơi khác nữa vào bất kì ngày nào đó của năm kế tiếp.
Không cam chịu lời nguyền, cũng chẳng tìm thấy bất kì quy luật
nào giữa các lần dịch chuyển, Arthur quyết định giúp ông nội trốn khỏi bệnh viện
tâm thần – người cũng đã từng hứng chịu lời nguyền. Nhưng biện pháp là không.
Ông cho cậu biết cách duy nhất để thoát khỏi cuộc phiêu lưu này là hoàn tất hai
mươi tư lần dịch chuyển.
Trong lần dịch chuyển thứ sáu, Arthur đã phải lòng Lisa, từ
đó, cậu đã tìm ra mục đích để bản thân tồn tại, lần đầu tiên cậu căm ghét lời
nguyền hai mươi tư ngọn gió đến như vậy. Vì vậy, sau mỗi lần dịch chuyển, cậu cố
tìm mọi cách để được gặp lại Lisa. Mỗi năm cậu chỉ sống một ngày, nên với cậu,
họ chỉ mới xa nhau có mấy tiếng, nhưng với Lisa, cô đã phải không gặp cậu cả
năm dài.
Cô gọi cậu là người đàn ông vắng bóng.
Họ chỉ gặp nhau ngắn ngủi như vậy, nhưng lại yêu nhau, có với
nhau những đứa trẻ, bỏ mặc lời cảnh báo của ông nội: sau khi hoàn tất hai mươi
tư ngọn gió, những người cậu quen biết trong suốt chuyến đi sẽ chẳng còn ai nhớ
tới sự tồn tại của cậu.
Và một trong những
chuyến đi cuối cùng, Arthur đã phải chứng kiến điều tồi tệ nhất trong cuộc đời
mình.
Cuốn sách là cả một phép ẩn dụ. Sẽ là có tội nếu tiếc lộ trước
cái kết.
Với Giây phút này, Musso đã trở lại dòng văn học lãng mạn,
nhưng không đơn thuần chỉ kể về tình yêu trắc trở của Arthur và Lisa, khi đọc,
mình vẫn tìm thấy những nét lôi cuốn phảng phất của thể loại trinh thám hành động
quen thuộc của tác giả như hồi hộp lúc Arthur quyết định đặt chân vào căn hầm,
phấn khích liền ngay sau đó khi cậu biến mất không một vết tích, hay kịch tính đến
nghẹt thở với pha cấp cứu giả đầy liều lĩnh do Arthur và Lisa dàn dựng hòng đưa
ông nội cậu ra khỏi viện tâm thần.
Bên cạnh đó, bởi vì Arthur chỉ sống mỗi năm có một ngày, từ
1991 đến 2015, cuốn sách đã điểm qua rất nhiều sự kiện lớn trên thế giới và
đương nhiên chủ yếu là ở Mĩ, cũng góp phần khiến những chuyến đi của Arthur
thêm hấp dẫn, đôi khi còn khiến mình giật thót mình. Ví dụ như vào năm 2001,
hai mươi tư ngọn gió đã dịch chuyển cậu xuất hiện vào đúng ngày 11/9, tại một
quán bar gần ngay khu vực khi tòa tháp đôi lớn nhất thế giới lúc bấy giờ sụp đổ vì khủng bố. Mình cứ ngỡ Arthur chắc sẽ chết mất nhưng không, và hơn nữa, ở đó, cậu gặp lại Lisa, đầy kinh ngạc và kịch tính.
Khi nhận ra tôi, cô ấy đã lao tới ôm cổ tôi rồi òa khóc. Những vụ khủng bố vừa xảy ra khiến cô ấy ham sống hơn bao giờ hết. Bất chấp cảnh tượng ngày hôm đó, chúng tôi vẫn tìm ra nhau và yêu thương nhau. Cuống cuồng gấp gáp không chút kiềm giữ, chẳng hứa hẹn gì ngày mai.
Không những vậy, những địa điểm mà Arthur bị dịch chuyển mỗi
lần khác nhau, xuyên suốt cuốn sách là một chuyến phiêu lưu đúng nghĩa khi mình
được đắm chìm ở khắp mọi miền nước Mĩ như khu SoHo ở Manhattan “Kiến trúc khu
phố chủ yếu là những tòa nhà gạch xây kiểu tiền chiến và những cast – iron building
thanh lịch với cầu thang bộ bố trí bên ngoài và cửa vòm chau chuốt.” hay một lối
nhỏ ở New York “Tôi đang ở ngõ hẹp lát gạch, vuông góc với phố Bowery, ngay giữa
khu Little Italy và Nolita. Ngày vừa lên. Một vầng trăng bằng bạc khuất giữa những
tòa nhà cao tầng.” Nhưng với mình, những đoạn tả cảnh trong Giây phút này lại
không đặc sắc, mê hoặc như ở các tác phẩm khác của Musso, có thể vì các địa điểm
chỉ gói gọn quanh những thành phố sầm uất nhà xe nên không gợi lên nhiều nét
quyến rũ hay thơ mộng. Ngược lại, nhiều khi còn đọng lại ở mình cảm giác tù túng, bó buộc.
Hơn hai phần ba cuốn sách, mình chỉ đọc trong mấy tiếng đồng
hồ, tuy nhiên, những chương cuối cùng lại đáng để đọc chậm rãi, từ tốn. Ở đó, Musso
bày tỏ quan niệm về nghề viết văn của mình, đưa vào đó những triết lí đáng suy
ngẫm về tình yêu và cuộc sống, chúng không phải là những câu văn hoa mĩ khiến bạn
lướt mắt qua liền trầm trồ, nhưng lại đáng để suy ngẫm.
Người ta lúc nào cũng nghĩ mình có thời gian mà. Người ta tin rằng mình hoàn toàn có thể gỡ lại những khoảnh khắc đã đánh mất, nhưng đâu phải như vậy.
Nếu bạn yêu thích thể loại tình cảm Mĩ đầy táo bạo và nóng bỏng
hay muốn đổi gió với tiểu thuyết lãng mạn thì Giây phút này chắc hẳn
không thể bị bỏ qua. Đã nhiều lần nó khiến mình phấn khích vô cùng khi Arthur
vô số lần xuống bếp nấu nữa tối cho Lisa, quả thật là còn gì ngọt ngào bằng, hay những cảnh ân ái cuồng nhiệt của
cả hai được miêu tả rất tinh tế và chân thực, và thật đau đớn khi ngay sau đó cậu liền biến mất. Hơn thế, Giây phút này cũng vô cùng sâu sắc
qua những suy nghĩ, đấu tranh mà cả Lisa và Arthur phải đối mặt trước một tình
yêu khốc liệt.
Nhưng làm thế nào để sống cùng người đàn ông mỗi năm chỉ tồn tại có một ngày? Một người đàn ông mà bạn không bao giờ có thể giới thiệu với bố mẹ mình. Một người đàn ông không bao giờ có thể thực sự cùng bạn thực hiện một kế hoạch.
Tôi là một lữ khách chỉ đi xuyên thời đại chứ không thực sự sống trong đó.
Đúng vào lúc đạt cực khoái, cô mở miệng để kêu tên tôi. Nhưng tôi đã không còn ở đó nữa rồi. Tôi đã phạm phải tội ác nào mà buộc phải trả một cái giá cao đến thế? Tôi đã phạm phải tội lỗi không thể dung thứ nào mà phải chuộc lỗi bằng cách này?
Cuối cùng là bìa của cuốn sách này, ngoài hình ảnh ngọn hải
đăng ra thì có vẻ như chẳng còn cái gì liên quan nữa. Nhưng để ý kĩ bạn sẽ thấy
hai bóng người đứng ở xa chính là Arthur và Lisa giữa nền vàng của ráng chiều,
còn những chấm trắng trắng tán loạn khắp nền trời kia thì mới đầu cũng làm mình
tò mò lắm nhưng đó chính là cảnh cuối cùng của câu chuyện, đầy đau đớn cùng
tràn ngập hi vọng. Và như mình đã nói trên, sẽ là có tội nếu tiết lộ trước cái
kết.
- Hoàng Khiết -