• Khởi hành
  • Trạm dừng Spirited away (Vùng đất linh hồn )Nào, giờ bạn hãy thử thưởng tượng mình đang đi cùng bố mẹ trên chiếc xe hơi lướt băng băng trong một khu rừng nào đó và bị lạc...
  • Trạm dừng Hồ - Banana YoshimotoTôi có thói quen viết ra những con chữ trong một bản nhạc nghe đi nghe lại, chìm đắm trong bản nhạc ấy, mọi cảm xúc tôi viết ra đọng lại trong đấy...
  • Trạm dừng Phía nam biên giới, phía tây mặt trời - Haruki MurakumiVẫn là tiểu thuyết tình cảm nội tâm và vẫn y xì phong cách của ông - ảm đạm một màu u tối sao á...
Khởi hành1 Trạm dừng Spirited away (Vùng đất linh hồn )2 Trạm dừng Hồ - Banana Yoshimoto3 Trạm dừng Phía nam biên giới, phía tây mặt trời - Haruki Murakumi4
slider by WOWSlider.com v8.7

25 tháng 12 2016

Trạm dừng "Kẻ nói dối và người tình" (2013) (The liar and his lover)

CHÚ Ý ÂM LƯỢNG!!!


The liar and his lover

Kẻ nói dối và người tình

Quốc gia: Nhật Bản.
Thể loại: Tình cảm.



~ Tôi đã yêu ngay trong khoảnh khắc ấy


Em chính là…


Chắc đang cười nhạo tôi?


Tại sao?


Sao lại gặp gỡ nhau?~ 

Cô có tin vào tình yêu sét đánh không?
Tôi tin!

Một cuộc hội thoại kì lạ…


Ngay từ những phút đầu gặp gỡ, cô nàng đầu nấm Koeda Riko đã đem lòng thương mến với Ogasawara Shinya - một người lạ mặt. Không, chính xác hơn, Koeda đã trúng tiếng sét ái tình, không phải với chàng trai nọ mà là với bài hát anh ta hát thầm bên bờ sông.

Những giai điệu tuyệt vời ấy lấp lánh trong tim cô như mặt sông óng ánh trong buổi chiều hoàng hôn tuyệt đẹp ấy.


Rất nhanh sau đó, họ đã quen nhau.


Koeda Riko (Sakurako Ohara)


Koeda là một người yêu ca hát còn Ogasawa lại bảo rằng anh sợ con gái hát (nghe là thấy xạo rồi (-_-)). Anh không có nghề ngỗng và mỗi lần hẹn hò chỉ mặc mỗi một bộ đồ. Mặc dù là vậy, có điều gì đó ở Ogasawara, ở chàng trai lúc nào cũng xuất hiện trước mặt cô một cách nhem nhuốc với bộ dạng ất ơ, cái đầu mấy ngày chưa gội ấy lại khiến Koeda yêu say đắm. (không hiểu sao luôn @@ )

Tình yêu khiến cô mù quáng cho đến một ngày, cô phát hiện Ogasawara là một kẻ dối trá. Tên của anh không phải Shinya mà là Aki. Anh có nghề nghiệp, lương cao và có bạn gái là một nữ ca sĩ nổi tiếng. Và trái tim Koeda như vụn vỡ khi cô phát hiện bài hát mà anh hát thầm bên bờ sông hôm ấy, bài hát đã đưa Koeda và Osagawara đến gần nhau lại chính là bài hát anh sáng tác riêng cho cô người yêu nổi tiếng của mình.


Thế nhưng thực tế, cô không hề biết rằng, Ogasawara nói dối để bảo vệ cô không trở thành tầm ngắm của công ty giải trí anh đang làm việc.

Ogasawara Aki (Takeru Sato)




Ngay từ những phút đầu phim, Ogasawara  đã xuất hiện với bộ mặt buồn chán. Dù là một nhạc sĩ nổi tiếng chuyên sáng tác nhạc cho nhóm CRUDE PLAY nhưng không lúc nào anh cảm thấy vui vẻ cho đến khi gặp được Koeda. Cô đã đến bên anh trong lúc anh tuyệt vọng nhất và nụ cười của cô như kéo tâm hồn Aki ra khỏi đáy sâu vực thẳm.

Khi ấy tôi đã liên tục giận dỗi… Chỉ biết đau khổ. Muốn dựa vào một cái gì đó. Vì vậy mà thật sự, nói chuyện với cô ấy chỉ là vô tình.

Có lẽ, lúc bắt đầu quen Koeda, Ogasawara không hề suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ giữa hai người. Tất cả chỉ là tình cờ, tình cờ gặp gỡ, tình cờ có một cô bạn gái xinh xắn với quả đầu nấm đáng yêu. Và cũng là lần đầu tiên, Ogasawara lại muốn trân trọng một người con gái.


Em sẽ bảo vệ anh.


Chính câu nói ấy của Koeda, vòng tay ấm áp ôm lấy anh trong giây phút tuyệt vọng đã thôi thúc trái tim Ogasawara đập loạn nhịp, thôi thúc anh trân trọng người con gái ấy. 

Tôi nghĩ mình đã "chết" rồi.
Tôi nghĩ mình thích rồi.


Bên cạnh chuyện tình yêu của Koeda và Ogasawara, phim còn đề cập đến nhiều vấn đề trong ngành giải trí, về những bản chất, sự thật đằng sau ánh hào quang không hào nhoáng như mọi người vẫn tưởng. 

Và tệ hại hơn. Trong khi Ogasawara Aki cố vẫy vùng để thoát khỏi vũng lầy thì Koeda Riko lại được chủ công ty giải trí để mắt tới.


Liệu Ogasawara Aki sẽ làm gì để Koeda không sa ngã như anh?


Ahihi… Không kể đâu, muốn biết thì xem phim đi nha!

Mình coi phim này là vì anh nam chính đẹp trai đóng trong phim “Lãng khách”, coi xong nghiền luôn bởi không chỉ cảnh đẹp, full HD, bối cảnh có đầu tư mà nhạc còn hay số dách nữa. Ai muốn tìm hiểu phim Nhật hay thường xem phim Nhật thì không thể bỏ qua phim này rồi.  


Dù có nhiều cảnh nếu đưa lên phim Hàn Quốc hẳn sẽ tức ói máu nhưng phong cách phim Nhật là đàm thắm, nhẹ nhàng nên khi coi đỡ đau tim hơn, đỡ chửi rủa mấy nhân vật phản diện trong phim hơn, mà hình như nhận vật phản diện phim này cũng không hẳn phản diện. :v Thói đời mà!


Cố gắng không spoil nhiều rồi đó nên yên tâm mà coi đi. Bye! 


Chân Nguyên


21 tháng 12 2016

Trạm dừng "Totto-chan bên cửa sổ" - Kuroyanagi Tetsuko


Vừa vào lớp một được vài ngày, Totto-chan đã bị đuổi học!!!

Cái quái gì!

Không, quả thật là như vậy đấy.

Cô bé Totto-chan rốt cuộc đã làm loạn gì trong trường mà lại bị đuổi học?

Bạn tôi à, nếu bạn đang lớn hoặc đã lớn (cái lớn mà đủ để tấp nập với bộn bề bài vở và công việc ấy), và một hôm bạn bỗng không muốn lớn nữa, Totto-chan bên cửa sổ luôn sẵn sàng đón bạn quay trở về cái thời bé tí tuổi đầu đầy ngô nghê và vô ưu.

Mình thì đọc Totto-chan chỉ vì muốn biết cô bé liệu sau này có trở thành Einsten không vì nhà bác học thiên tài cũng đã bị đuổi học khi mới học lớp một được sáu tháng. Và thật tuyệt vời như mình mong đợi, cô bé ấy sau này đã trở thành tác giả của cuốn sách Totto-chan bên cửa sổ đầy tính giáo dục trở thành sách gối đầu của bao thế hệ trẻ em từ khi phát hành.

Câu chuyện bắt đầu với những lí giải về việc Totto-chan bị đuổi học. Đó đơn giản chỉ vì cô bé không ngoan như các bạn cùng lớp, không giữ im lặng vì hay luôn miệng những câu hỏi ngây ngô mà cô giáo cho là ngớ ngẩn. Cuối cùng mẹ phải chuyển Totto-chan sang học trường Tomoe - một trường hầu hết là trẻ khuyết tật. Trường Tomoe thật là ngộ: lớp học là những toa xe lửa cũ, lớp nào cũng chỉ có khoảng mười bạn, vào tiết học thì các bạn muốn ngồi đâu cũng được, và học môn nào yêu thích trước cũng được. Lần đầu tiên Totto-chan thích trường học đến vậy, và ngoài mẹ ra, Totto-chan thích nhất Thầy Kobayashi hiệu trưởng trường Tomoe vì thầy đối xử với Totto-chan như người lớn vậy, thầy nghiêm túc lắng nghe cô bé, để cô bé chịu trách nhiệm với tất cả hành động của mình, không la rầy, không ngăn cấm.

Càng đọc, bạn sẽ thấy hình ảnh thầy hiệu trưởng Kobayashi trong từng câu chữ của tác giả Kuroyanagi Tetsuko luôn đầy quí mến và kính trọng. Tác giả dành hẳn những chương cuối cùng để kể về thầy như một món quà đầy nâng niu và cũng là lời xin lỗi của tác giả xen lẫn chút tiếc nuối vì một lời hứa không thành. Đối với tác giả, thầy Kobayashi là một tượng đài giáo dục, một người tận tụy vì học sinh, vì trường Tomoe, không ngừng tìm tòi muôn vàn những phương pháp dạy học tiến bộ nhất. Những tính cách đáng quí ấy của người làm giáo dục càng rõ nét hơn qua lối giáo dục đặc biệt vô cùng của thầy.

Thầy đối với từng học sinh đều là thật quan tâm, lại còn rất tâm lí như cho các bạn bơi mà không mặc gì trên người, luôn nói ba mẹ cho các bạn mặc những bộ quần áo xấu xí nhất đến trường hay chuẩn bị cho các bạn “món của núi và món của biển”,…

Nghe thật là ngộ phải không nào. Nhưng đó lại là những phương pháp giáo dục rất ư hiệu quả. Khi đọc tới những giải thích của thầy cho những việc đó, bạn phải trầm trồ xuýt xoa sao mà lại sâu sắc thế. Để rồi khi lật đến cuối truyện, bất ngờ nhận ra trường Tomoe đó là có thật, những lớp học xe điện kia là thật và thầy giáo Kobayashi đầy tận tâm cũng vậy, ta lại không khỏi tiếc nuối tại sao nền giáo dục phóng khoáng và hiện đại như vậy đến nay lại không còn.

Những năm tháng tiểu học của Totto-chan cũng chính là khoảng thời gian thế giới chuẩn bị bước vào chiến tranh thế giới thứ hai. Lâu lâu cách vài chương chuyện, tác giả Tetsuko lại đan xen những tình tiết về chiến tranh, nỗi lo lắng của ba mẹ khi chiến tranh làm tình hình kinh tế trong nhà thiếu hụt, duy chỉ có những đứa trẻ là vẫn vô tư đến trường khiến bạn đọc đôi lúc lại nơm nớp lo sợ, không khỏi xót xa. Qua đó, tác giả như muốn gửi gắm lời nhắn nhủ về sự trân trọng đối với giáo dục.
Lúc này, nhiều nơi trên thế giới bắt đầu xảy ra những chuyện kinh hoàng. Các bạn nhỏ đang nói với nhau về ruộng rau xinh xắn kia, may thay, vẫn còn được sống trong yên bình.
-Tranh của Iwasaki Chihiro minh họa cho Totto-chan bên cửa sổ-

Chuyện cũng sẽ chưa hẳn thú vị lắm nếu không nhờ cách kể chuyện của tác giả Tetsuko (cũng có thể là cách dịch của dịch giả Trương Thùy Lan) có phần "tưng tửng" và rất đỗi tự nhiên, càng khắc họa rõ thêm tính cách của cô bé Totto-chan. Cộng với những mẩu chuyện ti tí suốt những năm tháng của Totto-chan dưới mái trường Tomoe khiến bạn phải cười té ghế mà thốt lên "Trời ơi sao dễ thương quá!", lúc lại ngừng đôi dòng mà thấm thía những khía cạnh nhân văn của nó.

Một trò chơi trời ơi đất hỡi của Totto-chan mà mỗi lần nhớ lại mình đều bất giác cười ngặt nghẽo đó là trò chui qua hàng rào khi Totto-chan giải thích cho mẹ nghe vì sao váy và quần lót bị rách. Nhưng qua cách kể của cô bé thì mọi chi tiết cứ nháo nhào lên và cả mẹ cũng phải phì cười vì không hiểu nổi. Những câu thoại ngô nghê đậm đặc mùi “trẻ nít” và cách suy nghĩ cũng rất đỗi khôi hài của Totto-chan càng cho thấy tác giả có một tình yêu với trẻ thơ vô bờ bến và hẳn nhiên là có cả một tuổi thơ phải ngô nghê lắm như chỉ mãi sống trong đó mới khiến cho ta như thấy Totto-chan đang phấn khích trước mắt mình.
“Thế thì sao, con thấy chuyện đó hay à?”
“Mẹ thử mà xem? Hay cực kỳ! Nhưng con nghĩ thế nào quần lót của mẹ cũng bị rách thôi!?” 
Làm trẻ con sướng thật, mỗi chuyện nghĩ rằng kể cả người lớn cũng sẽ bị rách quần áo thôi cũng khiến bọn chúng thấy vui. Mẹ nghĩ vậy khi thấy tóc, các đầu ngón tay, thậm chí cả tai của Totto-chan đều lấm lem bùn đất.
-Tranh của Iwasaki Chihiro minh họa cho Totto-chan bên cửa sổ-

Mới tí ti tuổi đầu nhưng Totto-chan hết lần này đến lần khác gây bất ngờ cho mọi người bởi những hành động yêu thương đơn thuần giành cho mọi thứ xung quanh. Totto-chan hay thắc mắc, cũng vì thế mà hay để ý quan tâm mọi người. Cô bé đôi lúc lại rất “người lớn” như khi cố tìm lại cái ví đánh rơi xuống bể phốt, nhiều lúc làm bạn đọc phải ngỡ ngàng vì cái quyết tâm thực mạnh mẽ và lòng kiên trì ấy của một đứa nhóc mới sáu tuổi.  Và Totto-chan còn rất chan hòa khi đối xử với những người bạn khuyết tật như Yasuaki, Takahashi-kun,… hay chứa chan tình yêu thương mãnh liệt với chú chó cưng Rocky.

Những tính cách tốt đẹp ấy của Totto-chan cũng chính là hình ảnh thơ ấu của tác giả. Nhưng không phải đọc tới chương cuối cùng mới thấy điều đó, ngay ở tựa sách đã chính là một minh họa về tuổi thơ của Totto-chan. Mình thật sự cảm động về ý nghĩa của tựa sách mà tác giả đặt. Một chút lập dị xen lẫn sự khác người, tựa sách “Totto-chan bên cửa sổ” mang lại chính là cảm giác cô đơn và lạc lõng.

Totto-chan bên cửa sổ
- Kuroyanagi Tetsuko -

Cuốn sách về đứa bé với tấm lòng nhân hậu và tâm hồn ngây thơ không tì vết ấy trở thành sách gối đầu của nhiều thế hệ trẻ em ngay từ khi xuất bản. Tuy nhiên, ngoài việc truyền đạt cho các bạn nhỏ những cách đối nhân xử thế đáng quí của Totto-chan, mình nghĩ cuốn sách đầy tính nhân văn này thật sự là dành cho người lớn để hoài niệm về một tuổi thơ, để học được cách trân trọng và đối xử chân thành với những mầm non. 

- Hoàng Khiết -

23 tháng 10 2016

Trạm dừng "Giây phút này" - Guillaume Musso

Có bao giờ bạn muốn sống thật nhanh, thật vội vàng như đúng nghĩa đen, và nhìn thấy thời gian lướt qua đôi mắt mình như con thiêu thân?

Quả thật là vô nghĩa. Nhưng chính Arthur đã phải trải qua điều đó suốt hai mươi bốn năm cuộc đời, hai mươi bốn năm đẹp đẽ nhất của một người đàn ông.

Một buổi sáng đi câu với người bố không thân thiết, Arthur bỗng nhận được một món thừa kế tai họa từ ông – 24 Winds Lighthouse. Cậu phát hiện ra căn tầng hầm dưới ngọn hải đăng hai mươi ngọn gió, bỏ qua lời cảnh báo của người bố mà đặt chân vào đó, cậu đã vướng phải lời nguyền hai mươi tư ngọn gió oan nghiệt, bắt đầu chuyến phiêu lưu bất tận bỏ mặc thời gian.

Mỗi một năm, căn tầng hầm lại nhấc bổng Arthur vượt không gian thả xuống bất kì đâu trên nước Mĩ. Cậu sẽ được sống trong suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ trước khi tiếp tục bị lời nguyền của ngọn hải đăng quăng xuống một nơi khác nữa vào bất kì ngày nào đó của năm kế tiếp.

Không cam chịu lời nguyền, cũng chẳng tìm thấy bất kì quy luật nào giữa các lần dịch chuyển, Arthur quyết định giúp ông nội trốn khỏi bệnh viện tâm thần – người cũng đã từng hứng chịu lời nguyền. Nhưng biện pháp là không. Ông cho cậu biết cách duy nhất để thoát khỏi cuộc phiêu lưu này là hoàn tất hai mươi tư lần dịch chuyển.

Trong lần dịch chuyển thứ sáu, Arthur đã phải lòng Lisa, từ đó, cậu đã tìm ra mục đích để bản thân tồn tại, lần đầu tiên cậu căm ghét lời nguyền hai mươi tư ngọn gió đến như vậy. Vì vậy, sau mỗi lần dịch chuyển, cậu cố tìm mọi cách để được gặp lại Lisa. Mỗi năm cậu chỉ sống một ngày, nên với cậu, họ chỉ mới xa nhau có mấy tiếng, nhưng với Lisa, cô đã phải không gặp cậu cả năm dài.

Cô gọi cậu là người đàn ông vắng bóng.



Họ chỉ gặp nhau ngắn ngủi như vậy, nhưng lại yêu nhau, có với nhau những đứa trẻ, bỏ mặc lời cảnh báo của ông nội: sau khi hoàn tất hai mươi tư ngọn gió, những người cậu quen biết trong suốt chuyến đi sẽ chẳng còn ai nhớ tới sự tồn tại của cậu.

Và một trong những chuyến đi cuối cùng, Arthur đã phải chứng kiến điều tồi tệ nhất trong cuộc đời mình.

Cuốn sách là cả một phép ẩn dụ. Sẽ là có tội nếu tiếc lộ trước cái kết.

Với Giây phút này, Musso đã trở lại dòng văn học lãng mạn, nhưng không đơn thuần chỉ kể về tình yêu trắc trở của Arthur và Lisa, khi đọc, mình vẫn tìm thấy những nét lôi cuốn phảng phất của thể loại trinh thám hành động quen thuộc của tác giả như hồi hộp lúc Arthur quyết định đặt chân vào căn hầm, phấn khích liền ngay sau đó khi cậu biến mất không một vết tích, hay kịch tính đến nghẹt thở với pha cấp cứu giả đầy liều lĩnh do Arthur và Lisa dàn dựng hòng đưa ông nội cậu ra khỏi viện tâm thần.

Bên cạnh đó, bởi vì Arthur chỉ sống mỗi năm có một ngày, từ 1991 đến 2015, cuốn sách đã điểm qua rất nhiều sự kiện lớn trên thế giới và đương nhiên chủ yếu là ở Mĩ, cũng góp phần khiến những chuyến đi của Arthur thêm hấp dẫn, đôi khi còn khiến mình giật thót mình. Ví dụ như vào năm 2001, hai mươi tư ngọn gió đã dịch chuyển cậu xuất hiện vào đúng ngày 11/9, tại một quán bar gần ngay khu vực khi tòa tháp đôi lớn nhất thế giới lúc bấy giờ sụp đổ vì khủng bố. Mình cứ ngỡ Arthur chắc sẽ chết mất nhưng không, và hơn nữa, ở đó, cậu gặp lại Lisa, đầy kinh ngạc và kịch tính.
Khi nhận ra tôi, cô ấy đã lao tới ôm cổ tôi rồi òa khóc. Những vụ khủng bố vừa xảy ra khiến cô ấy ham sống hơn bao giờ hết. Bất chấp cảnh tượng ngày hôm đó, chúng tôi vẫn tìm ra nhau và yêu thương nhau. Cuống cuồng gấp gáp không chút kiềm giữ, chẳng hứa hẹn gì ngày mai.
Không những vậy, những địa điểm mà Arthur bị dịch chuyển mỗi lần khác nhau, xuyên suốt cuốn sách là một chuyến phiêu lưu đúng nghĩa khi mình được đắm chìm ở khắp mọi miền nước Mĩ như khu SoHo ở Manhattan “Kiến trúc khu phố chủ yếu là những tòa nhà gạch xây kiểu tiền chiến và những cast – iron building thanh lịch với cầu thang bộ bố trí bên ngoài và cửa vòm chau chuốt.” hay một lối nhỏ ở New York “Tôi đang ở ngõ hẹp lát gạch, vuông góc với phố Bowery, ngay giữa khu Little Italy và Nolita. Ngày vừa lên. Một vầng trăng bằng bạc khuất giữa những tòa nhà cao tầng.” Nhưng với mình, những đoạn tả cảnh trong Giây phút này lại không đặc sắc, mê hoặc như ở các tác phẩm khác của Musso, có thể vì các địa điểm chỉ gói gọn quanh những thành phố sầm uất nhà xe nên không gợi lên nhiều nét quyến rũ hay thơ mộng. Ngược lại, nhiều khi còn đọng lại ở mình cảm giác tù túng, bó buộc.


Hơn hai phần ba cuốn sách, mình chỉ đọc trong mấy tiếng đồng hồ, tuy nhiên, những chương cuối cùng lại đáng để đọc chậm rãi, từ tốn. Ở đó, Musso bày tỏ quan niệm về nghề viết văn của mình, đưa vào đó những triết lí đáng suy ngẫm về tình yêu và cuộc sống, chúng không phải là những câu văn hoa mĩ khiến bạn lướt mắt qua liền trầm trồ, nhưng lại đáng để suy ngẫm.
Người ta lúc nào cũng nghĩ mình có thời gian mà. Người ta tin rằng mình hoàn toàn có thể gỡ lại những khoảnh khắc đã đánh mất, nhưng đâu phải như vậy.
Nếu bạn yêu thích thể loại tình cảm Mĩ đầy táo bạo và nóng bỏng hay muốn đổi gió với tiểu thuyết lãng mạn thì Giây phút này chắc hẳn không thể bị bỏ qua. Đã nhiều lần nó khiến mình phấn khích vô cùng khi Arthur vô số lần xuống bếp nấu nữa tối cho Lisa, quả thật là còn gì ngọt ngào bằng, hay những cảnh ân ái cuồng nhiệt của cả hai được miêu tả rất tinh tế và chân thực, và thật đau đớn khi ngay sau đó cậu liền biến mất. Hơn thế, Giây phút này cũng vô cùng sâu sắc qua những suy nghĩ, đấu tranh mà cả Lisa và Arthur phải đối mặt trước một tình yêu khốc liệt.
Nhưng làm thế nào để sống cùng người đàn ông mỗi năm chỉ tồn tại có một ngày? Một người đàn ông mà bạn không bao giờ có thể giới thiệu với bố m mình. Một người đàn ông không bao giờ có thể thực sự cùng bạn thực hiện một kế hoạch.
Tôi là một lữ khách chỉ đi xuyên thời đại chứ không thực sự sống trong đó.
Đúng vào lúc đạt cực khoái, cô mở miệng để kêu tên tôi. Nhưng tôi đã không còn ở đó nữa rồi. Tôi đã phạm phải tội ác nào mà buộc phải trả một cái giá cao đến thế? Tôi đã phạm phải tội lỗi không thể dung thứ nào mà phải chuộc lỗi bằng cách này?

Giây phút này
- Guillaume Musso -

Cuối cùng là bìa của cuốn sách này, ngoài hình ảnh ngọn hải đăng ra thì có vẻ như chẳng còn cái gì liên quan nữa. Nhưng để ý kĩ bạn sẽ thấy hai bóng người đứng ở xa chính là Arthur và Lisa giữa nền vàng của ráng chiều, còn những chấm trắng trắng tán loạn khắp nền trời kia thì mới đầu cũng làm mình tò mò lắm nhưng đó chính là cảnh cuối cùng của câu chuyện, đầy đau đớn cùng tràn ngập hi vọng. Và như mình đã nói trên, sẽ là có tội nếu tiết lộ trước cái kết.

- Hoàng Khiết -

16 tháng 10 2016

Trạm dừng "Chihayafuru" (live action ) - Yuki Suetsugu




Gọi nhau bằng tri kỉ
Ai ngoài đôi mình ra

Ai đó đã từng nói "Chẳng ngọn gió nào dừng chân ghé lại hai lần, chẳng con sóng nào nhô cao mãi mãi." Câu nói ấy khiến mình liên tưởng đến tuổi trẻ: nhiệt huyết, sôi nổi và tràn trề sức sống. Và Chihayafuru không chỉ đơn giản là câu chuyện về những lá bài cổ mà còn là câu chuyện về tình bạn, tình đồng đội và niềm khao khát được sống hết mình của những con người xứ sở hoa anh đào.



Thể loại: Học đường, tình cảm.
Quốc gia: Nhật Bản.

Chihayafuru, cái tên hẳn không còn xa lạ với các fan anime. Phim được chuyển thể từ bộ truyện tranh cùng tên của tác giả Yuki Suetsugu. Bộ truyện đã gặt hái được nhiều thành công nhất định sau 10 năm ra mắt độc giả.


Phim gồm 2 phần:

Phần 1: Chihayafuru Kami no ku.
Phần 2: Chihayafuru Shimonoku.


Kết hợp cùng dàn diễn viên trẻ tài năng và nhạc phim gây nghiện được tung qua trailer, live action của Chihayafuru khiến các fan mong ngóng từng ngày. Rốt cuộc, sau bảy tháng trời chờ đời, phần 1 đã chính thức ra mắt ở Việt Nam, thoả lấp mong đợi của khán giả yêu phim Nhật. 




Trong chuyến lữ hành này Không mảnh vải trên tayĐành mượn rừng lá thíchLàm vật dâng lên ngài

Nội dung phim xoay quanh ba người bạn thân là Chihaya Ayase, Arata Wataya và Taichi Mashima. Tuổi thơ của họ gắn liền với những trận Karuta, một trò chơi truyền thống của người Nhật Bản với những lá bài nhỏ ghi lại các bài thơ cổ. Sau khi Arata chuyển đi, Taichi cũng chuyển sang học ở một trường chuyên của tỉnh, duy nhất còn lại Chihaya ở lại theo đuổi niềm đam mê Karuta. Mọi chuyện bắt đầu khi họ lên cấp 3, vì muốn giữ lời hứa với Arata, Chihayafuru đã vượt mọi khó khăn để thành lập câu lạc bộ Karuta. Câu lạc bộ chỉ vỏn vẹn năm người với năm tính cách cá biệt nhưng dần dần, sự nhiệt huyết, năng nổ của Chihaya đối với Karuta đã truyền cảm hứng cho tất cả mọi người, đưa họ đến với niềm đam mê Karuta.



Chihaya Ayase (Suzu Hirose thủ vai)




Dù được mệnh danh là mỹ nhân khi không cử động hay cất tiếng nói, tính cách và hành động của cô trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài của mình. Tuy cũng dễ thương đấy nhưng thật sự không có chút nữ tính hay e dè của một người con gái gì cả. Mặc dù kết quả học tập không bằng một góc của Taichi nhưng khả năng nghe và tập trung đáng nể của Chihaya đã giúp cô dành chiến thắng trong nhiều trận đấu Karuta.


Taichi Mashima (Shuhei Nomura )




Có thể nói, đây là nhân vật mình hứng thú nhất trong phim. Thứ nhất là do Shuhei thể hiện nè (Shuhei mà diễn vai nào là chuẩn vai đó luôn ), thứ hai là do đây là một trong những nhân vật có chiều sâu nội tâm nhất trong live action. Đẹp trai, học giỏi, nhà giàu và còn là lãnh đạo câu lạc bộ Karuta nhưng Taichi luôn bị dằn xé bởi những nỗi ám ảnh về lỗi lầm của mình trong quá khứ đối với Arata. Ngay từ nhỏ, Taichi đã dành cho Chihaya tình cảm đặc biệt và luôn tìm cách để gây ấn tượng với cô.


Arata Wataya (Meckenyu thủ vai )





Nam thứ đẹp trai siêu cấp của phim đã xuất hiện rồi. Phải công nhận so với tác phẩm truyện gốc, Arata do Meckenyu được nâng cấp bội phần. (>.<) Cậu là một thiên tài Karuta. Vì hoàn cảnh gia đình, Arata bị mọi người xa lánh từ lúc mới chuyển trường và người đầu tiên bắt chuyện, đồng ý chơi Karuta cùng Arata là Chihaya. Tuy ban đầu giữa Arata và Taichi có vài hiềm khích nhưng dần dần, bộ ba bọn họ ngày càng gắn bó với nhau hơn.


Nhiều ý kiến cho rằng ngoại hình của nam chính và nam thứ không sát sao với nguyên gốc nhưng bù lại diễn xuất của dàn diễn viên thì khỏi phải bàn cãi. Mỗi nhân vật là một cá tính khác nhau và đều được bộc lộ rõ bởi các diễn viên trẻ tài năng. Xem mà cứ như đang xem anime vậy. Hành động, biểu cảm của các diễn viên quá sức giống các nhân vật trong nguyên tác.


Cảnh quay đẹp, full HD kèm theo việc lồng ghép soundtrack khéo léo cho phim đã mang đến thành công cho Chihayafuru bản live action. Coi mà mình cứ muốn nhún nhảy theo nhạc luôn ý. Mình đặc biệt thích khung cảnh trong phim, yên bình, đầy nét cổ xưa. Màu sắc, âm thanh, ánh sáng không chê vào đâu được, so với anime chỉ có ngang bằng chứ không hề kém cạnh chút nào. Hơn hết, việc tập trung miêu tả tâm lý của Taichi phối hợp với những hình ảnh đầy chất gợi hình gợi cảm đã góp phần giúp khán giả cảm nhận sâu sắc hơn về nội tâm nhân vật dù chỉ là những thước phim ngắn ngủi.





Đặc biệt, phim đã nêu cao được tinh thần, đam mê khát vọng của tuổi trẻ, niềm say mê trong việc theo đuổi điều gì đó, điển hình là Karuta. Hơn thế nữa, phim đã truyền tải sâu sắc ý nghĩa về tình bạn, tình đồng đội giữa những người trẻ. Có sai lầm, có nước mắt và đương nhiên không thể thiếu tiếng cười giòn tan của tuổi trẻ. Với những gia vị rất cũ, Chihayafuru vẫn mang đến cho khán giả những món ăn thật đậm đà, thơm ngon, những cảm xúc đẹp đẽ và những phút giây quý báu vô cùng.

Song: Flash - Perfume

Trailer 1

Trailer 2

 Chân Nguyên

10 tháng 7 2016

Trạm dừng "Nghiệt duyên (Khu Kam)" - THOMMAYANTI

Có bao giờ bạn đặt câu hỏi: ta đến bên nhau vì lẽ gì?

Sao ta lại yêu nhau? Sao ta lại muốn cưới nhau và đi với nhau suốt cuộc đời? Sao ngày ấy anh nói yêu em mà giờ lòng anh đổi khác? Tại sao? Muôn vàn câu hỏi tại sao được đặt ra, bủa vây nhân thế nhưng mấy ai trả lời hết được, nhất là những tín hiệu, cảm xúc từ con tim. Trước giờ ta cứ ngỡ, tình yêu bắt nguồn từ trái tim, khoa học lại bảo người ta yêu bằng não và đến với nhau nhờ sóng não. Nhưng với tôi thì câu trả lời duy nhất chỉ có một chữ “Duyên”.


Vậy nên, Nghiệt duyên lại là một trường hợp đặc biệt khiến tôi phân vân mãi ở nhà sách. Nhìn tựa sách là biết kết cục của nó chỉ có thể là “ngược” mà tôi lại thuộc tuýp người thích HE mới khổ. Thế mà chẳng hiểu sao, cuốn sách ấy giờ lại nằm chễm chệ trên kệ của tôi.

Không có lời mở đầu, cũng chẳng được giới thiệu hoành tráng, cũng chẳng nghiễm nhiên mà Nghiệt duyên lại đứng đầu danh sách là cuốn sách bán chạy suốt 45 năm của văn học Thái Lan. Bằng giọng văn giản dị, ngôn từ dễ hiểu, Nghiệt duyên âm thầm len lỏi vào tâm can độc giả, để lại nơi sâu thẳm nhất trong tâm trí những rung động, những bâng khuâng, trắc trở xen lẫn nổi đau giày xé muốn yêu mà chẳng được yêu của anh chàng kĩ sư trưởng người Nhật tài giỏi, phong độ Kobori và cô nàng sinh viên đại học yêu nước, kiên cường, bất khuất Angsumalin. 

Bối cảnh cuốn tiểu thuyết là câu chuyện về đất nước Thái Lan trong Chiến tranh thế giới thứ 2. Lúc bấy giờ, các nước phát-xít gồm Đức, Ý, Nhật mở cuộc càn quét các nước lớn nhỏ trên thế giới. Thế lực phe phát-xít Nhật ngày càng lớn mạnh và bành trướng ở Đông Nam Á.Trước tình hình nguy cấp đó, người cầm quyền Thái Lan lúc bấy giờ đã đồng ý cho Nhật mượn một phần nước Thái làm khu đóng tàu và vũ khí quân sự hòng đổi lấy sự yên bình cho dân chúng và bảo đảm nền kinh tế nước nhà.

 Giữa tình thế căng thẳng của chiến tranh mà tình yêu vẫn đơm hoa kết trái giữa hai kẻ lạ không cùng chủng tộc, không cùng ngôn ngữ nhưng lại có mối tương quan kì lạ buộc chặt giữa họ. Kobori đã đem lòng yêu cô gái người Thái nhỏ nhắn, yêu nước Angsumalin vốn xem Nhật Bản là kẻ thù không đội trời chung với mình. Kobori càng mở lòng, càng nồng nhiệt bao nhiêu thì Angsumalin lại hờ hững và cự tuyệt bấy nhiêu. Với anh, cô cũng như cái tên của mình, là mặt trời sưởi ấm tâm hồn anh. Anh ấm áp gọi cô bằng cái tên tiếng Nhật “Hideko”, nghĩa là thái dương, thái dương của lòng anh, dành cho cô những ân cần mật ngọt và tình yêu mãnh liệt nhất.

Hình ảnh đẹp về tình yêu ngọt ngào lãng mạn cùng hình ảnh buồn vì tình yêu tan vỡ 18

Trải qua bao nhiêu gian nan, trắc trở, bao cuộc oanh tạc khốc liệt và đẫm máu bởi “từ thần không trung”, Ang không ngờ mình đã yêu anh từ lúc nào. Sự chân thành, tình cảm ấm áp, nụ cười vô tư lự và bờ vai rắn chắc làm chỗ dựa cho cô mỗi khi hoạn nạn, cứ thế từng bước, từng bước nhổ đi lớp răng cưa mà cô gây dựng trong tim mình. Cô tự nhủ hôm nay sẽ chỉ thích anh một chút thôi, rồi mai lại tự nhủ sẽ thích anh thêm chút nữa, chút nữa thôi nhưng chắc chắn sẽ không nuôi nó lớn lên. Vậy mà đến lúc phát hiện ra mình lúc nào cũng không thôi nghĩ về anh thì bản thân cô đã lún quá sâu rồi.



Chính cô cũng nhận ra điều đó nhưng cả hai đến với nhau là điều không thể, bởi lòng tự tôn của hai con người và để giữ trọn lời hứa với người bạn thơ ấu trước lúc người ấy lên đường đi xa. Rồi một ngày đẹp trời, như định mệnh sắp sẵn từ trước, hai con người trong cuộc rượt đuổi ái tình chính thức về chung một nhà theo cách không mong muốn nhất. Thay vì bày tỏ tình cảm trong lòng với Kobori, lí trí mạnh mẽ, bướng bỉnh của cô lại găm vào tim anh những lời nói độc địa khiến anh bao lần đau khổ.

“Nếu tôi có con với anh! Nếu tôi có con với anh, tôi sẽ dạy cho nó biết đến lòng căm thù trước khi biết đến tình yêu thương.”


Ngoài miệng thì tỏ ra căm ghét anh nhưng trong lòng lại bao lần muốn nói yêu anh, muốn đáp lại lời yêu nồng cháy của anh.
 “Hideko… Anh yêu em”

Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại mãi như một chiếc máy phát liên tục trong đầu cô gái trẻ. Phát cho tới lúc người cô yêu và yêu cô nhất chẳng còn ở bên.

Tuy rất yêu Hideko, yêu cô đến mức chỉ hận không thể găm cô vào máu thịt mình nhưng Kobori vẫn dành cho Hideko sự tôn trọng nhất định, như thuở ban đầu anh gặp cô. Gương mặt trắng xanh, đôi mắt lấp lánh như sao trời, hành động phản kháng chống lại quân đội Nhật Hoàng đã mang lại nhiều ấn tượng cùng bất ngờ lớn cho Kobori. Sự quan tâm, đối xử đặc biệt của anh với cô và gia đình cô dần trở thành tình cảm sâu nặng khó mà tách rời. Anh sẵn sàng hy sinh vì cô, làm tất cả chỉ để bảo vệ cô, kể cả việc… cưới cô  dù biết cô sẽ hận anh suốt đời. Mỗi khi cô ương bướng và ném những lời nói cay độc vào anh, anh chỉ im lặng và đáp lại bằng những tình cảm ân cần.
 “Em có lí do của em, tôi có trái tim của tôi… Khi nào chết đi, tôi sẽ mang theo trái tim yêu của mình… Tôi sẽ không nghĩ gì nữa cả, ngoại trừ hôm nay, lúc này đây ta đang hạnh phúc bên nhau.”

Làm sao có thể không yêu người đàn ông này cho được?  Mỗi lời anh thốt lên là mỗi lần cô lại yếu đuối. Bức tường ngăn cách giữa cả hai chỉ chực mỏng manh như sợi chỉ mà không cách nào bước qua được. Vì lời hứa cô dành cho người cũ, rằng sẽ đợi người ấy trở về. Và giờ đây cô nhận ra, người cô thật sự yêu cũng chính là người cô hận thấu xương tuỷ.
 “Wanas.. Wanas… hãy lấy lại lời hứa của anh… Hãy đem nó đi… hãy thu lại lời hẹn ấy.”

 Tiếc thay, ngày cô trút được lời hứa ngây dại lại là ngày cô mất đi hạnh phúc trăm năm. Có lẽ số phận đã an bài như thế. Đến phút chót, cô đã nhận ra mình thật sự cần điều gì, mặc cho người ta nói gì, mặc cho anh không phải dân tộc cô đi nữa thì cũng không thay đổi được sự thật rằng cô yêu anh. Cô từng quay lưng với anh và cũng đã hối hận. Đợi đến lúc tình cảm dâng trào mạnh mẽ nhất, khi cô không thể dối lòng thêm được nữa, cô chẳng ngại ngần chi mà gạt hết những ích kỉ vụn vặt cùng lòng kiêu hãnh chẳng đáng một xu trong tình yêu để đổi lấy vài phút bên anh.



Càng đọc đến phút cuối, tôi càng hồi hộp. Vừa hài lòng vì cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận mình yêu anh, yêu anh rất nhiều, vừa nuối tiếc vì mọi chuyện giờ đây có thể gọi là quá muộn. Nhưng nói chung, với tôi đây cũng là một cái kết, tuy không viên mãn nhất nhưng lại thoả lòng nhất cho hai người bọn họ.


Angsumalin là một người mang tính cách điển hình của các cô gái người Thái: mạnh mẽ, bất khuất. Còn Kobori cũng là đại diện cho mẫu đàn ông điển hình Nhật Bản: chăm chỉ, có trách nhiệm và giàu tình cảm. Mặc cho Ang bao phen ném đá vào tim Kobori nhưng tôi không ghét cô ấy được, trái lại còn trân trọng cô hơn. Ngặt nỗi lòng yêu nước và tự tôn của cả hai quá lớn. Điều ấy một mặt giúp hai người có điểm tương đồng, mặc khác lại đẩy cả hai ra xa nhau bởi ai cũng có lí lẽ riêng của mình. Họ yêu nhau không có gì là sai, Ang từ chối Kobori không có gì là không đúng, có trách chỉ trách ông trời không cho họ gặp nhau đúng thời điểm.

Tình tiết truyện nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng sâu sắc, cô đọng chứ không như vài tác phẩm mì ăn liền, đọc xong là quên hết. Nhờ Kobori, lần đầu tiên mà tôi - người chưa yêu bao giờ cảm nhận được khá rõ về tình yêu. Nam chính đúng chất chị em thích còn nữ chính không bánh bèo và không ăn nói vô duyên, đúng chuẩn mình thích rồi. Tuy là truyện buồn nhưng Nghiệt duyên vẫn có những giây phút mang lại tiếng cười, khiến ta cảm thấy quá đỗi đáng yêu như cảnh anh kĩ sư trưởng học tiếng Thái này…

Không nói nữa, biết trước mất vui. 

Tôi nhớ thầy tôi, vốn là một người có suy nghĩ thực tế từng hỏi lũ học trò chúng tôi rằng các em đọc ngôn tình, truyện tình yêu làm gì? Có đọc thì tình cảm trong các em chỉ lớn lên chứ có giúp ích được bằng những cuốn sách trinh thám hay khoa học đâu. Thầy nói cũng có lí đấy. Nhưng chắc thầy đã quên những gì thầy từng dạy chúng tôi rồi: Cái gì cũng có hai mặt của nó, không có gì là toàn diện. Thế tôi vừa đọc sách giáo khoa toán, vừa đọc ngôn tình, vậy đã cân bằng được cả hai chưa? Nếu con người sống với nhau không có tình cảm, không có cảm xúc thì chúng ta là thứ sinh vật kiểu gì? Thêm chút tình cảm đâu có bất lợi chi. Tôi đã chứng kiến tận mắt sự lạnh lùng, vô cảm của nhiều người nên giờ đây, với tôi tình cảm thiêng liêng mà Thượng đế ban tặng cho chúng ta thật đáng quý biết nhường nào, để chúng ta không là một khúc gỗ, cứ đần ra đó và mục dần theo thời gian. Vô nghĩa xiết bao.

Trở lại chủ đề, giá sách hơi mắc với những bạn sinh viên, học sinh nhưng tin mình đi, đây là một cuốn sách xứng đáng nằm trên giá sách và nằm trong lòng bạn đấy.



Nghiệt duyên hiện đã được chuyển thể thành phim truyền hình và phim điện ảnh với tựa đề Hoàng hôn trên sông Chao Phraya. Riêng mình thì mình thích bản truyền hình do Bie và Noona thủ vai hơn. Lựa chọn là tuỳ ở các bạn nhé!
Chân Nguyên