• Khởi hành
  • Trạm dừng Spirited away (Vùng đất linh hồn )Nào, giờ bạn hãy thử thưởng tượng mình đang đi cùng bố mẹ trên chiếc xe hơi lướt băng băng trong một khu rừng nào đó và bị lạc...
  • Trạm dừng Hồ - Banana YoshimotoTôi có thói quen viết ra những con chữ trong một bản nhạc nghe đi nghe lại, chìm đắm trong bản nhạc ấy, mọi cảm xúc tôi viết ra đọng lại trong đấy...
  • Trạm dừng Phía nam biên giới, phía tây mặt trời - Haruki MurakumiVẫn là tiểu thuyết tình cảm nội tâm và vẫn y xì phong cách của ông - ảm đạm một màu u tối sao á...
Khởi hành1 Trạm dừng Spirited away (Vùng đất linh hồn )2 Trạm dừng Hồ - Banana Yoshimoto3 Trạm dừng Phía nam biên giới, phía tây mặt trời - Haruki Murakumi4
slider by WOWSlider.com v8.7
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện. Hiển thị tất cả bài đăng

19 tháng 7 2017

Trạm dừng hai tác phẩm một dở một hay của Marc Levy

Chuyện chàng nàng là khởi đầu của tui với Marc Levy. Nghe danh ổng lâu rồi là tác giả nổi tiếng của dòng văn học lãng mạn Pháp. Nhưng mà ta nói phải mất gần ba tháng tui mới ngốn hết cuốn Chuyện chàng nàng

Paul và Alice tình cờ quen nhau qua mạng. Anh là một tiểu thuyết gia không quá xuất sắc đang yêu xa và cô là một diễn viên cực kì nổi tiếng vừa chia tay xong. Hai người quen nhau kiểu muốn "tâm sự với người lạ" nên là đi tới 3/5 cuốn chuyện rồi mà hai người vẫn chưa yêu nhau, tình tiết thì nhạt như nước ốc (gặp hẹn nhau đi chơi rồi lại hẹn nhau đi chơi rồi lại hẹn nhau đi chơi OTL).




Đọc truyện tui chỉ tò mò nhỏ bồ người Hàn Quốc mà nam chính đang yêu xa. Tác giả tạo hình cho cô nàng cực kì bí hiểm. Thêm nữa các tác phẩm "ba xu" của nam chính lại bán đắt vô cùng ở Hàn Quốc. Chuyện bắt đầu kịch tính khi nam chính quyết định tới Hàn Quốc gặp cô người yêu bí ẩn và bắt đầu khám phá ra hàng loạt tình huống ngớ ngẩn xoay quanh các ấn phẩm của mình ở Hàn Quốc. Nên là câu chuyện chỉ đáng đọc mấy chương gần cuối về sau thôi. Thật sự tình tiết càng về cuối càng hấp dẫn, tui cảm động đến muốn khóc luôn khi Marc Levy dần dần hé mở bí ẩn việc các ấn phẩm của nam chính bán đắt như tôm tươi tại Hàn Quốc. Marc Levy đưa vào đó chút chính trị, vài hoàn cảnh đầy bi kịch và một tấm lòng quả cảm đang chiến đấu vì cả một dân tộc khiến người ta tò mò, muốn biết nhiều hơn về những tình tiết phụ đó nhưng Marc Levy vô cùng khéo léo khi lại kéo người đọc quay về chuyện tình yêu "thiếu iot trầm trọng" của nam nữ chính -_-. 


Thật sự, cũng có một cảnh lãng mạn của nam nữ chính khiến tui ấn tượng là nam chính kéo nữ chính né bảo vệ, máy quay giám sát của nhà hát Paris Garnier, len lỏi qua hàng loạt cầu thang, giàn giáo lên sân thượng rạp hát ngắm toàn cảnh Paris trong cơn mưa lất phất. Nhưng mà với tui thì cảnh này nó chưa đủ ép phê sao á, phù hợp là một cảnh phim hơn là đoạn văn.


Nhưng sau khi chuyển sang tác phẩm thứ hai, Một ý niệm khác về hạnh phúc thực sự đã gỡ lại hình tượng Marc Levy trong lòng tui.




Nó kể về Agatha, khi chỉ còn năm năm nữa là mãn hạn tù thì bà lại quyết định vượt ngục. Để làm gì? Dùng khẩu súng chỉ có một viên đạn cướp một chiếc xe rồi bắt Milly - cô nàng chủ nhân chiếc xe - chở bà rong ruổi khắp mọi miền nước Mĩ, gặp lại những người bạn cũ, tìm lại cuốn sổ bằng chứng vô tội của bà. 


Qua chuyến đi phiêu bạt đó, cùng nỗi nơm nớp khi luôn luôn bị viên cảnh sát liên bang truy đuổi, cùng người bạn 
đường bất đắc dĩ Agatha cách mình cả mấy chục tuổi, Milly đã dần dần vứt bỏ vỏ bọc chấp nhận một cuộc sống trầm lặng đến phát chán, dấn thân vào câu chuyện của bà, tìm ra hạnh phúc thật sự với cuộc sống và tình yêu của bản thân.

Suốt hành trình là những hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau, có những người sống đời lãng tử, giúp đỡ người khác; kẻ lại chấp nhận nghèo đói, cô độc cho cuộc sống tạm bợ,... Dưới con mắt của người phụ nữ bị giam cầm suốt ba mươi năm, khái niệm về hạnh phúc mới thật đáng sống, đáng trân quý.


Nếu mà nói đây là tiểu thuyết lãng mạn thì vừa sai lại vừa đúng. Sai vì rõ ràng câu chuyện này không hề có tình yêu đôi lứa để lãng mạn. Nhưng cứ đọc dần dần, từng chút lại thấy cái lãng mạn qua những câu chuyện Agatha mang lại - một tuổi trẻ nồng nhiệt điên cuồng theo đuổi lí tưởng, những cuộc tình cháy bỏng chóng vánh, sự đan xen giữa ngưỡng mộ và căm ghét người chị gái mình (nhân vật mấu chốt lắm, nên dù chết từ đời 
kiếp nào rồi mà vẫn được Agatha lôi ra kể suốt câu chuyện). Và đương nhiên, tác giả lại dành một chút đoạn cuối cho những bí mật đằng sau cuộc vượt ngục du ngoạn khắp nước Mĩ của Agatha - bà hi sinh ba mươi năm cuộc đời trong ngục tù của mình cho một cuộc đời khác trọn vẹn. Đọc tới khi vỡ lẽ mọi chuyện trời ơi tui cảm động kinh khủng. Cái đoạn hé lộ bí mất ấy, nó không vượt xa trí tưởng tượng của chúng ta, nhưng cách mà tác giả đưa nó vào cuộc hành trình bất tận, vào những lời thoại, đoạn văn không màu mè hoa lá hẹ lại làm bật lên những ý niệm khác về hạnh phúc, đúng như tựa truyện, đáng ngẫm nghĩ vô cùng.

Tóm lại là thật sự hay.


Còn về lí do mà tui ghép hai cuốn này lại rồi review luôn thể vì cái chuyện Chuyện chàng nàng mà dành riêng một bài thì nó ngắn quá, và có khi đọc xong review đó mấy người chẳng dám đọc tới review tác phẩm khác của Marc Levy. Cơ mà chắc là do phong độ thất thường nên cuốn hay cuốn dở vậy. Còn thứ hai là về một vài điểm chung ngồ ngộ xuất hiện trong hầu hết tác phẩm của Marc Levy đó là những món đồ luôn có quá khứ, cuộc sống riêng của mình (nghe mà thấy tâm linh nổi gai óc vậy) và hình ảnh những cô bạn gái thể hiện sự giận dữ đáng yêu với nhau bằng cách giẫm lên chân nhau (WTF, chi tiết này không biết tác giả có tự huyễn không chứ tui đã sống mười tám năm đời con gái và chưa thấy đứa con gái nào chơi với nhau vậy cả -_-). 


Ở các tác giả khác tui đã đọc, như Muraki, điểm chung các tác phẩm của ông là nhân vật sống nội tâm, thích nhạc cổ điển và tách biệt với công nghệ; hay ở Musso thì là nhân vật chính luôn bị dòng adrelin làm ngây ngất và ông cũng hay đưa rất nhiều thuật ngữ y học vào tác phẩm. Nhưng Mac Levy lại hoàn toàn khác, hững nhân vật của ông không từa tựa nhau qua các tác phẩm mà thậm chí rất cá tính, khác biệt, như thể ông đã sống qua mấy chục cuộc đời, đưa người đọc qua rất nhiều góc nhìn cuộc đời khác nhau. Và nếu như các tác giả trên chỉ lấy nhân vật chính cùng giới tính với mình thì Marc Levy lại có cả những nữ nhân vật chính, những câu chuyện hoàn toàn xoay quuanh các nhân vật nữ, ví dụ là Một ý niệm khác về hạnh phúc mới review xong.


Cuối cùng là muốn nói Marc Levy viết cực hay, đầy biến hóa, cảm động nhưng mà mấy người mua đọc thì chừa Chuyện chàng nàng ra. Và nhắc lại là Một ý niệm khác về hạnh phúc hay lắm, đáng đọc lắm luôn.



- Hoàng Khiết -

08 tháng 1 2017

Trạm dừng "Phía nam biên giới, phía tây mặt trời" - Haruki Murakumi

Một tác phẩm khác của Haruki Murakami - Phía nam biên giới, phía tây mặt trời - vẫn là tiểu thuyết tình cảm nội tâm và vẫn y xì phong cách của ông - ảm đạm một màu u tối sao á.

Truyện vẫn theo lối tự kể của nam chính. Hajime là con một trong gia đình, hồi anh còn học cấp một, lúc ấy hầu như nhà nào cũng đều có anh chị em, anh cảm thấy lạc lõng. Và rồi anh gặp được Shimamoto-san cũng là con một. Những đồng cảm, sự tương tự giữa cả hai khiến họ trở nên gần gũi nhau hơn. Sau đó là quãng thời gian cấp một đầy êm đềm, ngày ngày anh đến nhà Shimamoto-san chơi, nghe những đĩa nhạc, nói về những nghệ sĩ yêu thích. Shimamoto-san rất đặc biệt, cô có một cái chân bị tật, vì thế cũng đi lại khó khăn hơn, trong thời thơ ấu đó, Hajime ấn tượng với điều đó nhất, nó như một dấu hiệu để anh nhớ và tìm cô sau này.

Rồi khi lên cấp hai, họ không còn học chung nữa, thế là họ dần không còn gặp mặt nhau nữa, không còn liên lạc. Hajime quen Izumi, những rung cảm đầu đời, khoái lạc của độ tuổi vị thành niên thôi thúc họ đến với nhau. Nhưng những lần Izumi lén gặp Hajime trong phòng anh, cô cảm thấy mình luôn không thể chạm đến thế giới của anh, vì vậy cô chưa sẵn sàng, cô chỉ cho anh nhìn ngắm mình, ôm ấp vuốt ve cô, và Hajime yêu Izumi, anh tôn trọng cô, những lúc không thể kìm chế, anh cũng chỉ ôm lấy thân thể trần trụi của cô, lặng lẽ (thật ra thì tới đó rồi mà còn dừng lại, tui thấy rõ ràng là ổng yếu sinh lí).

Cùng lúc đó, chị họ của Izumi, một cô gái trưởng thành, mang một vẻ đẹp gợi dục (mà theo như ổng nói thì nhìn là chỉ muốn lên giường =.=), Hajime bị cuốn hút, anh và cô chưa từng nói với nhau một câu, họ chỉ gặp mặt là ngủ với nhau, lúc nào cũng điên cuồng, và đương nhiên là vụng trộm sau lưng Izumi. Rồi Izumi phát hiện, anh và Izumi chia tay.

Sau đó, Hajime trải qua vài mối tình nữa nhưng cũng chẳng đi đến đâu. Cuộc sống của anh trải qua nhàm chán và tẻ nhạt, cho đến khi anh gặp Yukiko, họ yêu nhau, lấy nhau, có con. Bố cô giúp anh tạo dựng được sự nghiệp riêng của mình, điều mà anh chưa bao giờ nghĩ đến.



Một hôm Hajime nhận được một tấm thiệp đám tang của chị họ Izumi (tai nạn chết thôi không phải do Izumi ghen quá nên giết đâu nha) do Izumi gửi. Từ hồi cấp hai đến bây giờ khi đã ba mươi mấy tuổi, Izumi vẫn nghĩ anh yêu chị họ cô, nên khi cô ấy mất, cô đã gửi tấm thiệp tang đó cho anh. Khi anh đến dự, anh nhìn thấy Izumi không còn là Izumi ngày trước, tiều tụy và kém sắc hơn, đôi mắt cô thầm oán giận một kẻ lừa dối như anh tại sao bây giờ lại có thể có một cuộc sống tốt đẹp như vậy. Khúc này tui thấy tâm lí rất phù hợp luôn, từ hành động gửi thiệp của Izumi đến những điều Hajime đoán được trong mắt cổ, kiểu không còn yêu nhưng vẫn còn “ghim” chuyện tình đầu sở khanh lừa dối cận huyết, đêm ngày cầu mong thằng đó sống không được yên vậy mà nó vẫn xuất hiện phong độ ngời ngời.

Hôm khác, Hajime thấy một bóng lưng phụ nữ dáng đi khập khiễng vô cùng quen thuộc, anh không bắt chuyện, chỉ cứ đi theo cô ấy qua rất nhiều con phố. Lần khác, vẫn bóng dáng khập khiễng đó, Shimamoto-san bước vào quán bar của anh, họ gặp lại nhau, nhận ra nhau. Những lần gặp gỡ sau cứ dần thôi thúc lại những kỉ niệm, những cảm xúc đầu đời, anh bỗng yêu cô, họ quen nhau, họ ngoại tình. Nhưng khác với những tâm hồn đồng điệu khi còn bé, giờ đây anh thấy mình mãi chẳng chạm được vào thế giới của Shimamoto-san, cô đến với anh, thoắt ẩn thoắt hiện, anh không thể nắm bắt được cô. Anh chợt hiểu cảm giác trước đây tại sao Izumi luôn cảm thấy chưa sẵn sàng khi họ chuẩn bị đến với nhau, Izumi cũng mãi vẫn chỉ đứng ngoài nhìn vào thế giới của anh.




Thế giới của Shimamoto-san lúc này, hoàn toàn không có Hajime, cả khi họ nồng nhiệt trên giường. Anh không hiểu và anh muốn chạm vào nó.
Tôi nhìn thẳng vào mắt nàng. Đôi đồng tử của nàng giống như hai đầm nước yên bình nằm dưới chân một ngọn suối trên núi đang chảy trong bóng những tảng đá, nơi không có một ngọn gió nào có thể len vào. Ở đó không có gì lay động, ở đó ngự trị một sự im lặng tuyệt đối. Nhìn thật sâu vào đó, tôi nghĩ có thể mình sẽ thấy xuất hiện một hình ảnh phản chiếu trên mặt nước.
Tôi làm tình với vợ. Tôi nghĩ mình làm tình với cô nhiều hơn kể từ khi gặp lại Shimamoto-san. Nhưng đó không phải là cảm giác tội lỗi. Khi tôi ôm cô, hoặc khi ở trong vòng tay cô, tôi đang tìm cách bám chặt vào một cái gì đó.
Đương nhiên tác phẩm nào của Haruki Murakami, nội tâm của các nhân vật cũng đều rất phức tạp, đan xen chặt chẽ. Họ luôn luôn có những thế giới riêng không ai có thể chạm đến, đương nhiên chúng cũng có những lối bí mật dẫn đường vào, nhưng vẫn phải luôn đúng người, đúng thời điểm. Hơn thế nữa, những nhục dục, ham muốn thể xác, những cảnh ân ái của họ rất rõ ràng, trần trụi, không che dấu nhưng cũng tinh tế vô cùng. Những nhân vật trong Phía nam biên giới, phía tây mặt trời gặp nhau không đúng thời điểm nhưng vẫn mãi lưu luyến nhau, lưu luyến những cảm xúc ban đầu khi gặp mặt mà không hề biết những thứ đó đều sẽ thay đổi để rồi họ tự làm tổn thương nhau.

Không những thế, Hajime luôn cố tình dựng lên một thế giới riêng của anh, sống trong đó, không cho bất kì ai chạm đến, rất ích kỉ. Hajime dạng như thường đứng núi này, trông núi nọ, không bao giờ chấp nhận thực tại. Khi yêu thì anh lại vô cùng chìm đắm để rồi thường tự đẩy bản thân vào thế tiến thoái lưỡng nan như việc phải đứng giữa tình yêu và tình dục hay tình yêu với gia đình. Không biết tác giả có ý gì, nhưng theo tui hiểu thì cứ như ổng đang tự biện minh, cổ xúy cho việc ngoại tình vậy, đọc mà cứ tức anh ách, nam chính yêu hết nhỏ này đến nhỏ kia cuối cùng vẫn trở về với gia đình tốt đẹp, đâu ra những cô người tình và cô vợ bồ tát như vậy.

Đọc truyện này là phải hàng giờ đồng hồ căng não suy nghĩ: sao ảnh làm như thế này, sao cổ xử sự thế kia,… Các nhân vật này đều sống nội tâm nên hầu như những chi tiết, suy nghĩ và hành sự của họ đều xuất phát từ cảm xúc chủ quan nên khá khó hiểu, mấy kiểu này thì cách cảm nhận, ngẫm nghĩ lúc đọc là hiệu quả nhất để thấu hết những gì tác giả muốn truyền tải.

Mấy bối cảnh trong truyện thì rất là Haruki Murakami luôn. Không điện thoại, không máy tính, các nhân vật vẫn thích nghe những đĩa than, những chất nhạc cổ điển, hay những lá thư tay, những cuốn tạp chí vẫn thường xuất hiện thay thế những đồ điện tử, câu chuyện như tách biệt hẳn với thế giới công nghệ tấp nập ồn ào bên ngoài, tạo nên một nét nội tâm từ ngay trong bối cảnh. Đặc biệt, bài hát South of the Border chạy trên chiếc đĩa than không chỉ là một vật vô tri vô giác gợi lên những thế giới cá nhân, nó còn là một ẩn dụ hoàn hảo và khéo léo cho tính cách của Hajime và mối tình của anh với Shimamoto-san.
-          Em biết không, hồi nhỏ, anh thường xuyên tự hỏi ở phía nam biên giới có thể có gì, tôi nói.
-          Em cũng thế. Lớn lên, khi đã hiểu được lời bằng tiếng Anh, em rất thất vọng vì nó chỉ là một bài hát về nước Mexico. Em nghĩ ở phía nam biên giới phải có cái gì đó tuyệt diệu hơn thế nhiều.

Phía nam biên giới, phía tây mặt trời
- Haruki Murakumi -

Tui chưa đọc nhiều tác phẩm của Haruki Murakami, nhưng mà có lẽ hầu như tuýp nhân vật qua các tiểu thuyết của ông đều hao hao giống nhau, một cuộc đời thành đạt, một vẻ ngoài phong độ, một khuyết khiếm cứ dần dần ăn thêm vào trong tâm trí. Nếu bạn muốn đổi gió để tận hưởng chút lắng đọng, hay đã nhàm tai với thể loại tình yêu lọ lem-hoàng tử hay loại nam chính hoàn mĩ, thủy chung, Phía nam biên giới, phía tây mặt trời sẽ không làm bạn thất vọng (tui là không thất vọng rồi đó bởi đọc xong tui ghét nam chính ghê gớm). Bạn sẽ phải xót xa cho những mối tình không đến từ hai phía, đau cùng những dằn xé của các nhân vật chơi vơi giữa thế giới tình cảm của họ, và mông lung giữa vô vàn thực thực ảo ảo suy nghĩ mà chỉ có lối viết độc đáo của Haruki Murakami mang lại.

- Hoàng Khiết -

21 tháng 12 2016

Trạm dừng "Totto-chan bên cửa sổ" - Kuroyanagi Tetsuko


Vừa vào lớp một được vài ngày, Totto-chan đã bị đuổi học!!!

Cái quái gì!

Không, quả thật là như vậy đấy.

Cô bé Totto-chan rốt cuộc đã làm loạn gì trong trường mà lại bị đuổi học?

Bạn tôi à, nếu bạn đang lớn hoặc đã lớn (cái lớn mà đủ để tấp nập với bộn bề bài vở và công việc ấy), và một hôm bạn bỗng không muốn lớn nữa, Totto-chan bên cửa sổ luôn sẵn sàng đón bạn quay trở về cái thời bé tí tuổi đầu đầy ngô nghê và vô ưu.

Mình thì đọc Totto-chan chỉ vì muốn biết cô bé liệu sau này có trở thành Einsten không vì nhà bác học thiên tài cũng đã bị đuổi học khi mới học lớp một được sáu tháng. Và thật tuyệt vời như mình mong đợi, cô bé ấy sau này đã trở thành tác giả của cuốn sách Totto-chan bên cửa sổ đầy tính giáo dục trở thành sách gối đầu của bao thế hệ trẻ em từ khi phát hành.

Câu chuyện bắt đầu với những lí giải về việc Totto-chan bị đuổi học. Đó đơn giản chỉ vì cô bé không ngoan như các bạn cùng lớp, không giữ im lặng vì hay luôn miệng những câu hỏi ngây ngô mà cô giáo cho là ngớ ngẩn. Cuối cùng mẹ phải chuyển Totto-chan sang học trường Tomoe - một trường hầu hết là trẻ khuyết tật. Trường Tomoe thật là ngộ: lớp học là những toa xe lửa cũ, lớp nào cũng chỉ có khoảng mười bạn, vào tiết học thì các bạn muốn ngồi đâu cũng được, và học môn nào yêu thích trước cũng được. Lần đầu tiên Totto-chan thích trường học đến vậy, và ngoài mẹ ra, Totto-chan thích nhất Thầy Kobayashi hiệu trưởng trường Tomoe vì thầy đối xử với Totto-chan như người lớn vậy, thầy nghiêm túc lắng nghe cô bé, để cô bé chịu trách nhiệm với tất cả hành động của mình, không la rầy, không ngăn cấm.

Càng đọc, bạn sẽ thấy hình ảnh thầy hiệu trưởng Kobayashi trong từng câu chữ của tác giả Kuroyanagi Tetsuko luôn đầy quí mến và kính trọng. Tác giả dành hẳn những chương cuối cùng để kể về thầy như một món quà đầy nâng niu và cũng là lời xin lỗi của tác giả xen lẫn chút tiếc nuối vì một lời hứa không thành. Đối với tác giả, thầy Kobayashi là một tượng đài giáo dục, một người tận tụy vì học sinh, vì trường Tomoe, không ngừng tìm tòi muôn vàn những phương pháp dạy học tiến bộ nhất. Những tính cách đáng quí ấy của người làm giáo dục càng rõ nét hơn qua lối giáo dục đặc biệt vô cùng của thầy.

Thầy đối với từng học sinh đều là thật quan tâm, lại còn rất tâm lí như cho các bạn bơi mà không mặc gì trên người, luôn nói ba mẹ cho các bạn mặc những bộ quần áo xấu xí nhất đến trường hay chuẩn bị cho các bạn “món của núi và món của biển”,…

Nghe thật là ngộ phải không nào. Nhưng đó lại là những phương pháp giáo dục rất ư hiệu quả. Khi đọc tới những giải thích của thầy cho những việc đó, bạn phải trầm trồ xuýt xoa sao mà lại sâu sắc thế. Để rồi khi lật đến cuối truyện, bất ngờ nhận ra trường Tomoe đó là có thật, những lớp học xe điện kia là thật và thầy giáo Kobayashi đầy tận tâm cũng vậy, ta lại không khỏi tiếc nuối tại sao nền giáo dục phóng khoáng và hiện đại như vậy đến nay lại không còn.

Những năm tháng tiểu học của Totto-chan cũng chính là khoảng thời gian thế giới chuẩn bị bước vào chiến tranh thế giới thứ hai. Lâu lâu cách vài chương chuyện, tác giả Tetsuko lại đan xen những tình tiết về chiến tranh, nỗi lo lắng của ba mẹ khi chiến tranh làm tình hình kinh tế trong nhà thiếu hụt, duy chỉ có những đứa trẻ là vẫn vô tư đến trường khiến bạn đọc đôi lúc lại nơm nớp lo sợ, không khỏi xót xa. Qua đó, tác giả như muốn gửi gắm lời nhắn nhủ về sự trân trọng đối với giáo dục.
Lúc này, nhiều nơi trên thế giới bắt đầu xảy ra những chuyện kinh hoàng. Các bạn nhỏ đang nói với nhau về ruộng rau xinh xắn kia, may thay, vẫn còn được sống trong yên bình.
-Tranh của Iwasaki Chihiro minh họa cho Totto-chan bên cửa sổ-

Chuyện cũng sẽ chưa hẳn thú vị lắm nếu không nhờ cách kể chuyện của tác giả Tetsuko (cũng có thể là cách dịch của dịch giả Trương Thùy Lan) có phần "tưng tửng" và rất đỗi tự nhiên, càng khắc họa rõ thêm tính cách của cô bé Totto-chan. Cộng với những mẩu chuyện ti tí suốt những năm tháng của Totto-chan dưới mái trường Tomoe khiến bạn phải cười té ghế mà thốt lên "Trời ơi sao dễ thương quá!", lúc lại ngừng đôi dòng mà thấm thía những khía cạnh nhân văn của nó.

Một trò chơi trời ơi đất hỡi của Totto-chan mà mỗi lần nhớ lại mình đều bất giác cười ngặt nghẽo đó là trò chui qua hàng rào khi Totto-chan giải thích cho mẹ nghe vì sao váy và quần lót bị rách. Nhưng qua cách kể của cô bé thì mọi chi tiết cứ nháo nhào lên và cả mẹ cũng phải phì cười vì không hiểu nổi. Những câu thoại ngô nghê đậm đặc mùi “trẻ nít” và cách suy nghĩ cũng rất đỗi khôi hài của Totto-chan càng cho thấy tác giả có một tình yêu với trẻ thơ vô bờ bến và hẳn nhiên là có cả một tuổi thơ phải ngô nghê lắm như chỉ mãi sống trong đó mới khiến cho ta như thấy Totto-chan đang phấn khích trước mắt mình.
“Thế thì sao, con thấy chuyện đó hay à?”
“Mẹ thử mà xem? Hay cực kỳ! Nhưng con nghĩ thế nào quần lót của mẹ cũng bị rách thôi!?” 
Làm trẻ con sướng thật, mỗi chuyện nghĩ rằng kể cả người lớn cũng sẽ bị rách quần áo thôi cũng khiến bọn chúng thấy vui. Mẹ nghĩ vậy khi thấy tóc, các đầu ngón tay, thậm chí cả tai của Totto-chan đều lấm lem bùn đất.
-Tranh của Iwasaki Chihiro minh họa cho Totto-chan bên cửa sổ-

Mới tí ti tuổi đầu nhưng Totto-chan hết lần này đến lần khác gây bất ngờ cho mọi người bởi những hành động yêu thương đơn thuần giành cho mọi thứ xung quanh. Totto-chan hay thắc mắc, cũng vì thế mà hay để ý quan tâm mọi người. Cô bé đôi lúc lại rất “người lớn” như khi cố tìm lại cái ví đánh rơi xuống bể phốt, nhiều lúc làm bạn đọc phải ngỡ ngàng vì cái quyết tâm thực mạnh mẽ và lòng kiên trì ấy của một đứa nhóc mới sáu tuổi.  Và Totto-chan còn rất chan hòa khi đối xử với những người bạn khuyết tật như Yasuaki, Takahashi-kun,… hay chứa chan tình yêu thương mãnh liệt với chú chó cưng Rocky.

Những tính cách tốt đẹp ấy của Totto-chan cũng chính là hình ảnh thơ ấu của tác giả. Nhưng không phải đọc tới chương cuối cùng mới thấy điều đó, ngay ở tựa sách đã chính là một minh họa về tuổi thơ của Totto-chan. Mình thật sự cảm động về ý nghĩa của tựa sách mà tác giả đặt. Một chút lập dị xen lẫn sự khác người, tựa sách “Totto-chan bên cửa sổ” mang lại chính là cảm giác cô đơn và lạc lõng.

Totto-chan bên cửa sổ
- Kuroyanagi Tetsuko -

Cuốn sách về đứa bé với tấm lòng nhân hậu và tâm hồn ngây thơ không tì vết ấy trở thành sách gối đầu của nhiều thế hệ trẻ em ngay từ khi xuất bản. Tuy nhiên, ngoài việc truyền đạt cho các bạn nhỏ những cách đối nhân xử thế đáng quí của Totto-chan, mình nghĩ cuốn sách đầy tính nhân văn này thật sự là dành cho người lớn để hoài niệm về một tuổi thơ, để học được cách trân trọng và đối xử chân thành với những mầm non. 

- Hoàng Khiết -

23 tháng 10 2016

Trạm dừng "Giây phút này" - Guillaume Musso

Có bao giờ bạn muốn sống thật nhanh, thật vội vàng như đúng nghĩa đen, và nhìn thấy thời gian lướt qua đôi mắt mình như con thiêu thân?

Quả thật là vô nghĩa. Nhưng chính Arthur đã phải trải qua điều đó suốt hai mươi bốn năm cuộc đời, hai mươi bốn năm đẹp đẽ nhất của một người đàn ông.

Một buổi sáng đi câu với người bố không thân thiết, Arthur bỗng nhận được một món thừa kế tai họa từ ông – 24 Winds Lighthouse. Cậu phát hiện ra căn tầng hầm dưới ngọn hải đăng hai mươi ngọn gió, bỏ qua lời cảnh báo của người bố mà đặt chân vào đó, cậu đã vướng phải lời nguyền hai mươi tư ngọn gió oan nghiệt, bắt đầu chuyến phiêu lưu bất tận bỏ mặc thời gian.

Mỗi một năm, căn tầng hầm lại nhấc bổng Arthur vượt không gian thả xuống bất kì đâu trên nước Mĩ. Cậu sẽ được sống trong suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ trước khi tiếp tục bị lời nguyền của ngọn hải đăng quăng xuống một nơi khác nữa vào bất kì ngày nào đó của năm kế tiếp.

Không cam chịu lời nguyền, cũng chẳng tìm thấy bất kì quy luật nào giữa các lần dịch chuyển, Arthur quyết định giúp ông nội trốn khỏi bệnh viện tâm thần – người cũng đã từng hứng chịu lời nguyền. Nhưng biện pháp là không. Ông cho cậu biết cách duy nhất để thoát khỏi cuộc phiêu lưu này là hoàn tất hai mươi tư lần dịch chuyển.

Trong lần dịch chuyển thứ sáu, Arthur đã phải lòng Lisa, từ đó, cậu đã tìm ra mục đích để bản thân tồn tại, lần đầu tiên cậu căm ghét lời nguyền hai mươi tư ngọn gió đến như vậy. Vì vậy, sau mỗi lần dịch chuyển, cậu cố tìm mọi cách để được gặp lại Lisa. Mỗi năm cậu chỉ sống một ngày, nên với cậu, họ chỉ mới xa nhau có mấy tiếng, nhưng với Lisa, cô đã phải không gặp cậu cả năm dài.

Cô gọi cậu là người đàn ông vắng bóng.



Họ chỉ gặp nhau ngắn ngủi như vậy, nhưng lại yêu nhau, có với nhau những đứa trẻ, bỏ mặc lời cảnh báo của ông nội: sau khi hoàn tất hai mươi tư ngọn gió, những người cậu quen biết trong suốt chuyến đi sẽ chẳng còn ai nhớ tới sự tồn tại của cậu.

Và một trong những chuyến đi cuối cùng, Arthur đã phải chứng kiến điều tồi tệ nhất trong cuộc đời mình.

Cuốn sách là cả một phép ẩn dụ. Sẽ là có tội nếu tiếc lộ trước cái kết.

Với Giây phút này, Musso đã trở lại dòng văn học lãng mạn, nhưng không đơn thuần chỉ kể về tình yêu trắc trở của Arthur và Lisa, khi đọc, mình vẫn tìm thấy những nét lôi cuốn phảng phất của thể loại trinh thám hành động quen thuộc của tác giả như hồi hộp lúc Arthur quyết định đặt chân vào căn hầm, phấn khích liền ngay sau đó khi cậu biến mất không một vết tích, hay kịch tính đến nghẹt thở với pha cấp cứu giả đầy liều lĩnh do Arthur và Lisa dàn dựng hòng đưa ông nội cậu ra khỏi viện tâm thần.

Bên cạnh đó, bởi vì Arthur chỉ sống mỗi năm có một ngày, từ 1991 đến 2015, cuốn sách đã điểm qua rất nhiều sự kiện lớn trên thế giới và đương nhiên chủ yếu là ở Mĩ, cũng góp phần khiến những chuyến đi của Arthur thêm hấp dẫn, đôi khi còn khiến mình giật thót mình. Ví dụ như vào năm 2001, hai mươi tư ngọn gió đã dịch chuyển cậu xuất hiện vào đúng ngày 11/9, tại một quán bar gần ngay khu vực khi tòa tháp đôi lớn nhất thế giới lúc bấy giờ sụp đổ vì khủng bố. Mình cứ ngỡ Arthur chắc sẽ chết mất nhưng không, và hơn nữa, ở đó, cậu gặp lại Lisa, đầy kinh ngạc và kịch tính.
Khi nhận ra tôi, cô ấy đã lao tới ôm cổ tôi rồi òa khóc. Những vụ khủng bố vừa xảy ra khiến cô ấy ham sống hơn bao giờ hết. Bất chấp cảnh tượng ngày hôm đó, chúng tôi vẫn tìm ra nhau và yêu thương nhau. Cuống cuồng gấp gáp không chút kiềm giữ, chẳng hứa hẹn gì ngày mai.
Không những vậy, những địa điểm mà Arthur bị dịch chuyển mỗi lần khác nhau, xuyên suốt cuốn sách là một chuyến phiêu lưu đúng nghĩa khi mình được đắm chìm ở khắp mọi miền nước Mĩ như khu SoHo ở Manhattan “Kiến trúc khu phố chủ yếu là những tòa nhà gạch xây kiểu tiền chiến và những cast – iron building thanh lịch với cầu thang bộ bố trí bên ngoài và cửa vòm chau chuốt.” hay một lối nhỏ ở New York “Tôi đang ở ngõ hẹp lát gạch, vuông góc với phố Bowery, ngay giữa khu Little Italy và Nolita. Ngày vừa lên. Một vầng trăng bằng bạc khuất giữa những tòa nhà cao tầng.” Nhưng với mình, những đoạn tả cảnh trong Giây phút này lại không đặc sắc, mê hoặc như ở các tác phẩm khác của Musso, có thể vì các địa điểm chỉ gói gọn quanh những thành phố sầm uất nhà xe nên không gợi lên nhiều nét quyến rũ hay thơ mộng. Ngược lại, nhiều khi còn đọng lại ở mình cảm giác tù túng, bó buộc.


Hơn hai phần ba cuốn sách, mình chỉ đọc trong mấy tiếng đồng hồ, tuy nhiên, những chương cuối cùng lại đáng để đọc chậm rãi, từ tốn. Ở đó, Musso bày tỏ quan niệm về nghề viết văn của mình, đưa vào đó những triết lí đáng suy ngẫm về tình yêu và cuộc sống, chúng không phải là những câu văn hoa mĩ khiến bạn lướt mắt qua liền trầm trồ, nhưng lại đáng để suy ngẫm.
Người ta lúc nào cũng nghĩ mình có thời gian mà. Người ta tin rằng mình hoàn toàn có thể gỡ lại những khoảnh khắc đã đánh mất, nhưng đâu phải như vậy.
Nếu bạn yêu thích thể loại tình cảm Mĩ đầy táo bạo và nóng bỏng hay muốn đổi gió với tiểu thuyết lãng mạn thì Giây phút này chắc hẳn không thể bị bỏ qua. Đã nhiều lần nó khiến mình phấn khích vô cùng khi Arthur vô số lần xuống bếp nấu nữa tối cho Lisa, quả thật là còn gì ngọt ngào bằng, hay những cảnh ân ái cuồng nhiệt của cả hai được miêu tả rất tinh tế và chân thực, và thật đau đớn khi ngay sau đó cậu liền biến mất. Hơn thế, Giây phút này cũng vô cùng sâu sắc qua những suy nghĩ, đấu tranh mà cả Lisa và Arthur phải đối mặt trước một tình yêu khốc liệt.
Nhưng làm thế nào để sống cùng người đàn ông mỗi năm chỉ tồn tại có một ngày? Một người đàn ông mà bạn không bao giờ có thể giới thiệu với bố m mình. Một người đàn ông không bao giờ có thể thực sự cùng bạn thực hiện một kế hoạch.
Tôi là một lữ khách chỉ đi xuyên thời đại chứ không thực sự sống trong đó.
Đúng vào lúc đạt cực khoái, cô mở miệng để kêu tên tôi. Nhưng tôi đã không còn ở đó nữa rồi. Tôi đã phạm phải tội ác nào mà buộc phải trả một cái giá cao đến thế? Tôi đã phạm phải tội lỗi không thể dung thứ nào mà phải chuộc lỗi bằng cách này?

Giây phút này
- Guillaume Musso -

Cuối cùng là bìa của cuốn sách này, ngoài hình ảnh ngọn hải đăng ra thì có vẻ như chẳng còn cái gì liên quan nữa. Nhưng để ý kĩ bạn sẽ thấy hai bóng người đứng ở xa chính là Arthur và Lisa giữa nền vàng của ráng chiều, còn những chấm trắng trắng tán loạn khắp nền trời kia thì mới đầu cũng làm mình tò mò lắm nhưng đó chính là cảnh cuối cùng của câu chuyện, đầy đau đớn cùng tràn ngập hi vọng. Và như mình đã nói trên, sẽ là có tội nếu tiết lộ trước cái kết.

- Hoàng Khiết -

10 tháng 7 2016

Trạm dừng "Nghiệt duyên (Khu Kam)" - THOMMAYANTI

Có bao giờ bạn đặt câu hỏi: ta đến bên nhau vì lẽ gì?

Sao ta lại yêu nhau? Sao ta lại muốn cưới nhau và đi với nhau suốt cuộc đời? Sao ngày ấy anh nói yêu em mà giờ lòng anh đổi khác? Tại sao? Muôn vàn câu hỏi tại sao được đặt ra, bủa vây nhân thế nhưng mấy ai trả lời hết được, nhất là những tín hiệu, cảm xúc từ con tim. Trước giờ ta cứ ngỡ, tình yêu bắt nguồn từ trái tim, khoa học lại bảo người ta yêu bằng não và đến với nhau nhờ sóng não. Nhưng với tôi thì câu trả lời duy nhất chỉ có một chữ “Duyên”.


Vậy nên, Nghiệt duyên lại là một trường hợp đặc biệt khiến tôi phân vân mãi ở nhà sách. Nhìn tựa sách là biết kết cục của nó chỉ có thể là “ngược” mà tôi lại thuộc tuýp người thích HE mới khổ. Thế mà chẳng hiểu sao, cuốn sách ấy giờ lại nằm chễm chệ trên kệ của tôi.

Không có lời mở đầu, cũng chẳng được giới thiệu hoành tráng, cũng chẳng nghiễm nhiên mà Nghiệt duyên lại đứng đầu danh sách là cuốn sách bán chạy suốt 45 năm của văn học Thái Lan. Bằng giọng văn giản dị, ngôn từ dễ hiểu, Nghiệt duyên âm thầm len lỏi vào tâm can độc giả, để lại nơi sâu thẳm nhất trong tâm trí những rung động, những bâng khuâng, trắc trở xen lẫn nổi đau giày xé muốn yêu mà chẳng được yêu của anh chàng kĩ sư trưởng người Nhật tài giỏi, phong độ Kobori và cô nàng sinh viên đại học yêu nước, kiên cường, bất khuất Angsumalin. 

Bối cảnh cuốn tiểu thuyết là câu chuyện về đất nước Thái Lan trong Chiến tranh thế giới thứ 2. Lúc bấy giờ, các nước phát-xít gồm Đức, Ý, Nhật mở cuộc càn quét các nước lớn nhỏ trên thế giới. Thế lực phe phát-xít Nhật ngày càng lớn mạnh và bành trướng ở Đông Nam Á.Trước tình hình nguy cấp đó, người cầm quyền Thái Lan lúc bấy giờ đã đồng ý cho Nhật mượn một phần nước Thái làm khu đóng tàu và vũ khí quân sự hòng đổi lấy sự yên bình cho dân chúng và bảo đảm nền kinh tế nước nhà.

 Giữa tình thế căng thẳng của chiến tranh mà tình yêu vẫn đơm hoa kết trái giữa hai kẻ lạ không cùng chủng tộc, không cùng ngôn ngữ nhưng lại có mối tương quan kì lạ buộc chặt giữa họ. Kobori đã đem lòng yêu cô gái người Thái nhỏ nhắn, yêu nước Angsumalin vốn xem Nhật Bản là kẻ thù không đội trời chung với mình. Kobori càng mở lòng, càng nồng nhiệt bao nhiêu thì Angsumalin lại hờ hững và cự tuyệt bấy nhiêu. Với anh, cô cũng như cái tên của mình, là mặt trời sưởi ấm tâm hồn anh. Anh ấm áp gọi cô bằng cái tên tiếng Nhật “Hideko”, nghĩa là thái dương, thái dương của lòng anh, dành cho cô những ân cần mật ngọt và tình yêu mãnh liệt nhất.

Hình ảnh đẹp về tình yêu ngọt ngào lãng mạn cùng hình ảnh buồn vì tình yêu tan vỡ 18

Trải qua bao nhiêu gian nan, trắc trở, bao cuộc oanh tạc khốc liệt và đẫm máu bởi “từ thần không trung”, Ang không ngờ mình đã yêu anh từ lúc nào. Sự chân thành, tình cảm ấm áp, nụ cười vô tư lự và bờ vai rắn chắc làm chỗ dựa cho cô mỗi khi hoạn nạn, cứ thế từng bước, từng bước nhổ đi lớp răng cưa mà cô gây dựng trong tim mình. Cô tự nhủ hôm nay sẽ chỉ thích anh một chút thôi, rồi mai lại tự nhủ sẽ thích anh thêm chút nữa, chút nữa thôi nhưng chắc chắn sẽ không nuôi nó lớn lên. Vậy mà đến lúc phát hiện ra mình lúc nào cũng không thôi nghĩ về anh thì bản thân cô đã lún quá sâu rồi.



Chính cô cũng nhận ra điều đó nhưng cả hai đến với nhau là điều không thể, bởi lòng tự tôn của hai con người và để giữ trọn lời hứa với người bạn thơ ấu trước lúc người ấy lên đường đi xa. Rồi một ngày đẹp trời, như định mệnh sắp sẵn từ trước, hai con người trong cuộc rượt đuổi ái tình chính thức về chung một nhà theo cách không mong muốn nhất. Thay vì bày tỏ tình cảm trong lòng với Kobori, lí trí mạnh mẽ, bướng bỉnh của cô lại găm vào tim anh những lời nói độc địa khiến anh bao lần đau khổ.

“Nếu tôi có con với anh! Nếu tôi có con với anh, tôi sẽ dạy cho nó biết đến lòng căm thù trước khi biết đến tình yêu thương.”


Ngoài miệng thì tỏ ra căm ghét anh nhưng trong lòng lại bao lần muốn nói yêu anh, muốn đáp lại lời yêu nồng cháy của anh.
 “Hideko… Anh yêu em”

Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại mãi như một chiếc máy phát liên tục trong đầu cô gái trẻ. Phát cho tới lúc người cô yêu và yêu cô nhất chẳng còn ở bên.

Tuy rất yêu Hideko, yêu cô đến mức chỉ hận không thể găm cô vào máu thịt mình nhưng Kobori vẫn dành cho Hideko sự tôn trọng nhất định, như thuở ban đầu anh gặp cô. Gương mặt trắng xanh, đôi mắt lấp lánh như sao trời, hành động phản kháng chống lại quân đội Nhật Hoàng đã mang lại nhiều ấn tượng cùng bất ngờ lớn cho Kobori. Sự quan tâm, đối xử đặc biệt của anh với cô và gia đình cô dần trở thành tình cảm sâu nặng khó mà tách rời. Anh sẵn sàng hy sinh vì cô, làm tất cả chỉ để bảo vệ cô, kể cả việc… cưới cô  dù biết cô sẽ hận anh suốt đời. Mỗi khi cô ương bướng và ném những lời nói cay độc vào anh, anh chỉ im lặng và đáp lại bằng những tình cảm ân cần.
 “Em có lí do của em, tôi có trái tim của tôi… Khi nào chết đi, tôi sẽ mang theo trái tim yêu của mình… Tôi sẽ không nghĩ gì nữa cả, ngoại trừ hôm nay, lúc này đây ta đang hạnh phúc bên nhau.”

Làm sao có thể không yêu người đàn ông này cho được?  Mỗi lời anh thốt lên là mỗi lần cô lại yếu đuối. Bức tường ngăn cách giữa cả hai chỉ chực mỏng manh như sợi chỉ mà không cách nào bước qua được. Vì lời hứa cô dành cho người cũ, rằng sẽ đợi người ấy trở về. Và giờ đây cô nhận ra, người cô thật sự yêu cũng chính là người cô hận thấu xương tuỷ.
 “Wanas.. Wanas… hãy lấy lại lời hứa của anh… Hãy đem nó đi… hãy thu lại lời hẹn ấy.”

 Tiếc thay, ngày cô trút được lời hứa ngây dại lại là ngày cô mất đi hạnh phúc trăm năm. Có lẽ số phận đã an bài như thế. Đến phút chót, cô đã nhận ra mình thật sự cần điều gì, mặc cho người ta nói gì, mặc cho anh không phải dân tộc cô đi nữa thì cũng không thay đổi được sự thật rằng cô yêu anh. Cô từng quay lưng với anh và cũng đã hối hận. Đợi đến lúc tình cảm dâng trào mạnh mẽ nhất, khi cô không thể dối lòng thêm được nữa, cô chẳng ngại ngần chi mà gạt hết những ích kỉ vụn vặt cùng lòng kiêu hãnh chẳng đáng một xu trong tình yêu để đổi lấy vài phút bên anh.



Càng đọc đến phút cuối, tôi càng hồi hộp. Vừa hài lòng vì cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận mình yêu anh, yêu anh rất nhiều, vừa nuối tiếc vì mọi chuyện giờ đây có thể gọi là quá muộn. Nhưng nói chung, với tôi đây cũng là một cái kết, tuy không viên mãn nhất nhưng lại thoả lòng nhất cho hai người bọn họ.


Angsumalin là một người mang tính cách điển hình của các cô gái người Thái: mạnh mẽ, bất khuất. Còn Kobori cũng là đại diện cho mẫu đàn ông điển hình Nhật Bản: chăm chỉ, có trách nhiệm và giàu tình cảm. Mặc cho Ang bao phen ném đá vào tim Kobori nhưng tôi không ghét cô ấy được, trái lại còn trân trọng cô hơn. Ngặt nỗi lòng yêu nước và tự tôn của cả hai quá lớn. Điều ấy một mặt giúp hai người có điểm tương đồng, mặc khác lại đẩy cả hai ra xa nhau bởi ai cũng có lí lẽ riêng của mình. Họ yêu nhau không có gì là sai, Ang từ chối Kobori không có gì là không đúng, có trách chỉ trách ông trời không cho họ gặp nhau đúng thời điểm.

Tình tiết truyện nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng sâu sắc, cô đọng chứ không như vài tác phẩm mì ăn liền, đọc xong là quên hết. Nhờ Kobori, lần đầu tiên mà tôi - người chưa yêu bao giờ cảm nhận được khá rõ về tình yêu. Nam chính đúng chất chị em thích còn nữ chính không bánh bèo và không ăn nói vô duyên, đúng chuẩn mình thích rồi. Tuy là truyện buồn nhưng Nghiệt duyên vẫn có những giây phút mang lại tiếng cười, khiến ta cảm thấy quá đỗi đáng yêu như cảnh anh kĩ sư trưởng học tiếng Thái này…

Không nói nữa, biết trước mất vui. 

Tôi nhớ thầy tôi, vốn là một người có suy nghĩ thực tế từng hỏi lũ học trò chúng tôi rằng các em đọc ngôn tình, truyện tình yêu làm gì? Có đọc thì tình cảm trong các em chỉ lớn lên chứ có giúp ích được bằng những cuốn sách trinh thám hay khoa học đâu. Thầy nói cũng có lí đấy. Nhưng chắc thầy đã quên những gì thầy từng dạy chúng tôi rồi: Cái gì cũng có hai mặt của nó, không có gì là toàn diện. Thế tôi vừa đọc sách giáo khoa toán, vừa đọc ngôn tình, vậy đã cân bằng được cả hai chưa? Nếu con người sống với nhau không có tình cảm, không có cảm xúc thì chúng ta là thứ sinh vật kiểu gì? Thêm chút tình cảm đâu có bất lợi chi. Tôi đã chứng kiến tận mắt sự lạnh lùng, vô cảm của nhiều người nên giờ đây, với tôi tình cảm thiêng liêng mà Thượng đế ban tặng cho chúng ta thật đáng quý biết nhường nào, để chúng ta không là một khúc gỗ, cứ đần ra đó và mục dần theo thời gian. Vô nghĩa xiết bao.

Trở lại chủ đề, giá sách hơi mắc với những bạn sinh viên, học sinh nhưng tin mình đi, đây là một cuốn sách xứng đáng nằm trên giá sách và nằm trong lòng bạn đấy.



Nghiệt duyên hiện đã được chuyển thể thành phim truyền hình và phim điện ảnh với tựa đề Hoàng hôn trên sông Chao Phraya. Riêng mình thì mình thích bản truyền hình do Bie và Noona thủ vai hơn. Lựa chọn là tuỳ ở các bạn nhé!
Chân Nguyên   

09 tháng 7 2016

Trạm dừng "Central Park" - Guillaume Musso

Hẳn sẽ rất tuyệt vời khi cả tuần bạn phải trải qua một thứ công việc nhàm chán, thứ cảm xúc bình bình bỗng vào một tối thứ bảy, bạn bất ngờ nhận ra bản thân đang mải miết hàng giờ đồng hồ hết kịch tính lại hồi hộp bên từng trang tiểu thuyết Central Park.

Central Park, công viên lớn giữa lòng New York là khởi đầu của một cuộc gặp đầy bất ngờ giữa một chàng nhạc công lãng tử người Mĩ Gabriel và nữ cảnh sát trưởng tổ điều tra trọng án thuộc thủ đô nước Pháp Alice. Tối hôm trước Alice vẫn còn đang ăn chơi điên loạn với những cô bạn của mình tại hộp đêm ở Paris và chỉ có ý định về nhà sau khi đã gần say bí tỉ, Gabriel đă nốc khá nhiều cocktail sau khi chơi nhạc tại môt câu lạc bộ jazz ở Dublin, sáng hôm sau, họ bất ngờ thức dậy giữa lòng Central Park, bị còng với nhau, không giấy tờ tùy thân, không có chút ký ức về tối hôm trước, vệt máu loang trên vạt áo Alice, những con số lạ lẫm khắc trên cánh tay rướm máu của Gabriel, dãy số bằng bút bi trong lòng bàn tay trái nữ cảnh sát, rốt cuộc chuyện quái quỉ gì đang xảy ra?


Họ bắt đầu lần theo những manh mối tìm ra kẻ đã bày ra mớ rắc rối này, điểm chung nào khiến tên tội phạm gắn hai người họ lại với nhau, xuyên suốt cuộc hành trình là mối nghi ngờ của nữ cảnh sát về thân phận thật sự của Gabriel, liệu anh chàng bóng bẩy này thực sự là một nhạc công; nỗi kinh hoàng khi nhận ra kẻ bắt họ chính là tên giết người hàng loạt sừng sỏ đã từng cướp đi một nửa cuộc sống của Alice mà cô không bao giờ muốn nhắc nhớ đến.

Và sẽ là có tội nếu tiết lộ trước cái kết.

Cũng từ cuộc gặp gỡ kì lạ này, Alice và Gabriel rong ruổi trên khắp các đại lộ ở Manhattan, chia sẻ cho nhau những quá khứ vỡ vụn, tàn tích từ những cuộc hôn nhân không trọn vẹn mà cả hai chưa từng chia sẻ cùng ai khác, sát cánh bên nhau vượt qua nỗi sợ hãi hỗn độn những căng thẳng và mệt mỏi để rồi giữa tấn bi kịch tàn khốc, một tình yêu mới nở rộ từ những đồng cảm của quá khứ và thực tại giữa hai con người xa lạ, trở thành chiếc phao hi vọng để Alice có thêm dũng khí đối đầu với những kinh hoàng năm xưa. 

"- Anh muốn làm cả nghìn điều cùng em: nói cho em nghe về những cuốn sách anh yêu thích, chỉ cho em thấy khu phố nơi anh đã lớn lên, nấu cho em món mac and cheese nhồi nấm củ,...

Mắt tôi mờ đi lần nữa. Những lời Gabriel nói bao bộc tôi trong sự êm dịu của chúng và tôi muốn buông thả mình với những cảm xúc này."



Đương nhiên sẽ không phải bàn cãi khi nói Musso là bậc thầy của dòng tiểu thuyết trinh thám lãng mạn đương đại nước Pháp. Nhưng đặc biệt hơn, cũng giống như Ngày mai, Giây phút này, các yếu tố thời gian lại một lần nữa được khai thác để tạo nên những nút thắt kịch tính cho câu chuyện và cuối cùng lại trở thành câu trả lời hoàn hảo cho tấn bi kịch mà Alice và Gabriel trải qua. Tại sao Alice chỉ mới tối hôm qua còn đang ở một hôm đêm ở Paris mà sáng nay cô đã ở giữa lòng New York, tại sao gã cầm đồ lại chỉnh lại cho đúng giờ chiếc đồng hồ của Alice,... Hàng loạt những thắc mắc sẽ theo chân bạn trong suốt cuộc hành trình để rồi mở ra một cái kết đầy lặng lẽ và đau đớn mà Alice không hề muốn đối mặt.

Khi gấp trang cuối cùng lại, có lẽ không ít bạn đọc sẽ không thích cái kết của tác giả dành cho Alice và Gabriel vì nó không có hậu, nó buồn quá, nó làm bạn canh cánh về thứ tình yêu dở dang và một tương lai đau đớn của hai nhân vật chính. Nhưng sau tất cả, nó để lại một thông điệp đầy tính nhân văn khi đã để cho Alice phải đối diện 
với chính lỗi lầm của bản thân, với thực tại tàn nhẫn và với tình yêu cháy bỏng bất ngờ của người đàn ông chỉ mới bước vào cuộc đời cô hơn bốn mươi tám tiếng đồng hồ.

Trong Central Park, ngoài cảm giác gây cấn, bạn còn được say sưa với những đoạn miêu tả cảnh vật đầy lãng mạn chất Pháp từ đại lộ tấp nập của nước Pháp đến con đường cao tốc quạnh hiu của nước Mĩ,... Nhưng vì là một tác phẩm trinh thám chủ yếu, xuyên suốt cuốn truyện là những thuật ngữ về y học, hình sự khá xạ lạ khiến bạn đọc mới làm quen thể loại này có thể phải bối rối và lắm lúc không hiểu hết được các tình tiết.






Central Park
 - Guillaume Musso -

Nếu là một người sống ở Pháp, hẳn tôi sẽ chẳng biết đến Central Park hay Gullaume Musso đâu. Nghe thì hơi ngoa nhưng thật ra là bởi vì những bìa tác phẩm của Musso xuất bản ở Pháp không thể gọi là bắt mắt được và nhìn thôi thì đã chẳng muốn mua rồi, may mắn thay là Nhã Nam đã khá chau chuốt cho các tựa sách khi chúng có mặt ở Việt Nam. Một vẻ đẹp cổ kính lại nên thơ với nền lam nhạt kết hợp màu ráng chiều của buổi hoàng hôn đặc biệt lãng mạn, chắc hẳn bạn sẽ không khỏi thất vọng khi làm đầy thêm tủ sách của mình với Central Park.

Hoàng Khiết

21 tháng 6 2016

Trạm dừng "Chuyến phiêu lưu kì thú trong rừng đại ngàn" - Nguyễn Đức Linh

Một buổi tối lang thang trong nhà sách Kim Đồng và mặc dù không thích đọc truyện tranh, tôi vẫn thong thả lượn qua hết tất cả các gian hàng, bốc đại về một cuốn chuyện thiếu nhi nhiều chữ nhất có thể để rồi bất ngờ khi bản thân nhiều ngày liền chìm đắm vào “Chuyến phiêu lưu kì thú trong rừng đại ngàn”.
“- Hè này ba cho con với anh Luân lên Đắk Lắk chơi nghen."
Đó là khởi đầu cho cuộc hành trình lên rừng đại ngàn hùng vĩ của cậu bé Luân cùng tổ thị sát cầu đường đi đo đạc số liệu để chính quyền xây dựng đường đi. Suốt chuyến đi là những gì tai nghe mắt thấy qua lời kể của cậu bé Luân mới mười hai tuổi. Cậu cùng các chú trong tổ thị sát cầu đường băng qua nhiều rừng già, nghỉ chân ở nhiều nhà dân, cậu thấy núi rừng Tây Nguyên trùng trùng điệp điệp, cậu gặp gỡ nhiều bạn bè dân tộc tiếng Kinh còn chưa sõi nhưng vẫn rất niềm nở tiếp đón đoàn thị sát. Bên cạnh đó, cuộc phiêu lưu còn trở nên vô cùng kịch tính bởi rất nhiều khó khăn và nguy hiểm khi đoàn của cậu cưỡi voi vượt sông trong cơn lũ, trạm trán với những con gấu hay lũ voi rừng hung dữ, đụng độ với bọn biệt kích, nhiều ngày đi lạc trong rừng...


Tác giả Nguyễn Đức Linh gieo vào lòng bạn đọc nhỏ niềm thích thú, say sưa về đất rừng Tây Nguyên, về những vùng thiên nhiên mà ở đó chỉ cần thả câu là có vài xiên cá bên đống lửa, vốc đầy một nón rau là có một nồi canh no nê, và còn vô vàn những món ngon đậm hương núi rừng như những nắm cơm vắt nóng dẻo, vạt rượu cần say nồng, thịt lợn rừng nướng thơm phức,…
"Chú Chi hái về hổ lốn một mũ lá tàu bay, lá giang, chân vịt, rồi me chua đất, môn thục thêm vài cuộng rễ cây môn nước, vài nhánh dương xỉ non v.v... Chú ra sông múc một xoong nước đầy tràn...
Xong chú bắc xong nước lên bếp, cứ vậy là đẩy lửa cho cháy phừng phừng. Rồi cũng chẳng cần chờ cho nước sôi, chú tống hết mũ lá vào xoong. Nồi canh suông sôi thêm vài dạo, chú mở nắp ra, gia giảm thêm muối bột ngọt - Thế là được một xoong canh, đặc sệt những rau là rau - Xì xụp một chặp, tôi làm luôn năm chén cơm đầy."
“Chúng tôi vây quanh bếp lửa, nướng củ mì ăn. Loại củ mì một năm, bóc vỏ quấn giấy, vùi vô tro nóng cho chín. Lấy ra rút bỏ tim, tọng mỡ vào, hơ lại than cho vàng, ăn cứ giòn tan trong miệng, thơm phức, có thua gì bánh mì nóng phết bơ đâu.”
“Trong khi tôi bóc bẹ chuối, chú đi quanh quéo, quơ chà chôm chất thành một đống. Chú dốc bị, đổ sáu con cá tràu ra, dùng bẹ chuối cuộn lại, chẳng thèm đánh vẩy, làm ruột gì cả. Xong đâu đó, chú tuồn luôn sáu cuộn bẹ chuối vào đống chà chôm, nổi lửa đốt.
Bạn ạ, đã lần nào bạn ăn cá tràu nướng trong bẹ cuối rừng chưa? Nếu bạn có dịp thưởng thức rồi; thì chắc có lẽ hương vị thơm ngai ngái mà ngọt lịm, sẽ còn đọng lâu trên đầu lưỡi của bạn.”
Giọng văn của tác giả Nguyễn Đức Linh đơn giản, nhẹ nhàng và đầy màu sắc để những độc giả nhí của cuốn sách có thể dễ đọc, dễ hiểu. Không ít đoạn trong cuộc phiêu lưu ta bỗng bắt gặp lại những câu văn ngô nghê, những đoạn văn miêu tả cộp mác tiểu học ngày nào qua giọng kể của cậu bé Luân.


Nhưng ngược lại, đằng sau lối văn mộc mạc đó là những câu chuyện thú vị về rừng già, về con người Tây Nguyên muôn màu muôn vẻ, khiến bạn say sưa ngây ngất như ngỡ lạc vào vùng đất thần tiên nào vậy. Cuốn sách còn được nhà xuất bản Kim Đồng đặc biệt chăm chút nhiều hình ảnh minh họa đan xen vô cùng bắt mắt để các bạn nhỏ có thể dễ tưởng tượng nhưng vẫn không ít người vẫn lăn tăn liệu cuốn sách có đúng là chỉ dành cho thiếu nhi hay không bởi những từ ngữ, tiếng lóng khá xa lạ trong câu chuyện mà ngay cả nhiều người lớn thành thị cũng phải bỡ ngỡ.
"Những cơn mưa đầu mùa đã kịp dựng lại phong cảnh xanh tươi rực rỡ cho Tây Nguyên. Màu xanh mát dịu bao trùm khắp các sườn đồi. Hoa trinh nữ viền hai dải hoa tím bên lề đường. Hoa quỳ e thẹn lắc lư khoe những cánh vàng tươi xào xạc trong gió mai. Đó đây những cây kơ nia, khoe tán lá non màu tím Huế. Những cây cầy cành khẳng kheo, khoe búp đỏ au, rực rỡ bên sườn đồi. 
Con đường đất đỏ hoẻn đưa chúng tôi xuống buôn Trắp ngoằn ngoèo uốn lượn. Qua khỏi “Trại phong” một đoạn, xe vào rừng già. Những cây bằng lăng thẳng tắp mốc thếch, những gốc dầu sần sùi xám xì cành lá xum xuê. Xe chúng tôi như chui vào một đường hầm vòm lá ken dày bao phủ bên trên. Không khí ẩm ướt, se se lạnh. Gió rừng xào xạc, làm cho những hạt sương còn đọng lại trong đêm rơi vào bạt xe kêu lộp bộp.”
 “Nói chung thời tiết trên rừng hay lắm cháu à. Có khi trời mưa hết ngày này sang ngày nọ. Mưa thúi đất. Nước ngập song, ngập rừng. Nhưng bỗng một lúc nào đó, có tiếng con mang kêu tu… oác… tu oác… rộn ràng. Rồi sương mù dày đặc từ các khe núi ùn ùn bốc lên; xa xa trông như những dải bông trắng, ôm trùm lấy chân núi. – Chú giơ tay chỉ những dải núi xa xa trước mặt tôi. – Đấy, cháu thấy không, đẹp chưa. Núi đang bơi trong mây đi chơi đấy!... Nói chung mùa mưa ở rừng, khi có hiện tượng này xảy ra, thì chỉ một vài ngày nữa là trời sẽ hết mưa, nắng lên.
Chuyến phiêu lưu kì thú trong rừng đại ngàn
- Nguyễn Đức Linh -

Bạn có nghĩ sẽ một lần nữa chìm đắm vào tuổi thơ với “Chuyến phiêu lưu kì thú trong rừng đại ngàn” không?
Hoàng Khiết

14 tháng 6 2016

Trạm dừng "OXFORD thương yêu" - Dương Thụy

Dù ở bất kì khoảng thời gian nào trong cuộc đời, chúng ta đều mong muốn được đi khắp nơi, vẫy vùng khắp chân trời góc bể, có những chuyến đi thật riêng cho bản thân. Và ở những người trẻ thì khát khao đó mãnh liệt hơn bao giờ hết, sẽ thật tuyệt vời nếu xung quanh bạn luôn là những câu chuyện du học thú vị, những cuộc hành trình nhộn nhịp để giữ lửa cho giấc mơ của mình. Thế nên, bạn chắc chắn sẽ không thể thất vọng khi cầm trên tay “Oxford thương yêu”.
Nếu bạn may mắn lật giở những trang đầu tiên của “Oxford thương yêu” trong những buổi chiều mùa hè mưa tầm tã và không khí se lạnh tản mát trước hiên nhà, thì thật vô cùng bất ngờ và khoái chí bởi bạn sẽ được khoác lên mình cảm giác bản thân đang đồng hành cùng cô du học sinh Việt Nam Kim bắt đầu khóa cao học tại Đại học Oxford danh giá những ngày mùa thu và mưa lất phất rơi rét mướt trên khuôn mặt cô. Cũng như các bạn cùng trang lứa, Kim ấp ủ ước mơ du học từ thời trung học nhưng mãi tới khi tốt nghiệp đại học và đã có việc làm ổn định, cô mới đạt được một suất học bổng Cao học một năm tại trường đại học Oxford mà cô đã yêu thích từ lâu. Nhưng Kim không ngờ rằng vừa đặt chân đến Anh, cô đã vướng vào hàng loạt những khó khăn không thể tưởng từ việc nhập học trễ khiến cho khóa học của cô có thể kéo dài hơn một năm mà cô thì không có khả năng chi trả; những cám dỗ ăn chơi, tình ái giữa những du học sinh trong khu học xá ô hợp và chật hẹp những hai mươi nhân khẩu; sự phân biệt đối xử rõ như ban ngày của những sinh viên Anh và thậm chí của những vị giáo sư Oxford dành cho sinh viên các nước kém phát triển; cho tới những khó khăn về thời tiết lạnh giá khắc nghiệt của Oxford hay tồi tệ hơn cả là việc không có kĩ năng làm bài luận và phương pháp học hiệu quả…

Nửa đầu cuốn sách là những ngày tháng miệt mài học tập của Kim, vượt qua những khó khăn và định kiến của mọi người. Chỉ mới đọc đến chương “Kẻ gây thù chuốc oán”, bạn chắc hẳn sẽ lại muốn chạy bộ vào mỗi sáng, muốn lao đầu vào bàn học miệt mài, muốn bắt đầu chinh phục những cuốn sách chuyên ngành khó nuốt trôi như cô nàng Kim đã trải qua dưới sự quản thúc của Fernando.

Nếu những vấn đề mà tác giả Dương Thụy dành cho Kim vô cùng thực tế và khó nhằn thì sự xuất hiện của Fernando, một trợ giảng người Bồ Đào Nha đã ra tay giúp đỡ Kim trong học tập và cuộc sống của cô lại như sự tồn tại của ông bụt trong truyện cổ tích vô cùng thú vị và đầy mơ mộng. Cũng từ đây, “Oxford thương yêu” thực sự là những tâm tư, câu chuyện yêu thương nhẹ nhàng đan xen hài hước mà những người trẻ như Kim, Fernando, Mauricio, Vi Vi Le, David Wilson,… dành cho nhau.

Nhưng không dừng lại ở đó, “Oxford thương yêu” còn gieo vào lòng người đọc sự tò mò, niềm yêu thích những thành phố mà Kim đã đi qua. Những college nơi Oxford cổ kính và kiêu hãnh nhưng trầm mặc với những bức tường đá xám và những cửa gỗ chạm khắc công phu, những cầu thang, hẻm nhỏ lát đá cùng hàng dãy hành lang dài vô định nối college này sang college khác, khu học xá trên phố Woodstock là những dãy nhà cổ bé tí theo lối kiến trúc Victoria chứng kiến đoạn đường cao học miệt mài của Kim và cũng chính nơi đó đã mở đầu cho một mối tình nồng nàn của cô;

Lisbon mang một hương vị rất Bồ Đào Nha với những ngôi nhà ốp gạch men azulejos, những con đường lát đá kỳ công xen hai màu đen trắng, tháp Belém bằng đá sáng màu nằm lưng chừng mặt nước sông Tagus tiếp nối những yêu thương ngọt ngào của đôi tình nhân Oxford; 

Thành phố Birmingham đa sắc tộc, văn hóa mà Kim không một lần muốn quay lại; New York sầm uất và đầy bận rộn tranh giành những nhớ nhung ngắn ngủi của Kim và Fernando…
OXFORD thương yêu
- Dương Thụy -

Gấp trang cuối cùng lại khi cơn mưa dai dẳng vừa tạnh, “Oxford thương yêu” để lại những câu chuyện đại học hài hước, những quan điểm rất riêng lại vô cùng nhẹ nhàng của từng nhân vật về con người của mọi miền thế giới và một chuyện tình mãnh liệt đầy ngọt ngào. Nó xứng đáng để bạn đọc trong vài giờ để rồi lại ấp ủ thêm cho giấc mơ về một cuộc hành trình mới của mình nhiều năm nữa.
Hoàng Khiết