• Khởi hành
  • Trạm dừng Spirited away (Vùng đất linh hồn )Nào, giờ bạn hãy thử thưởng tượng mình đang đi cùng bố mẹ trên chiếc xe hơi lướt băng băng trong một khu rừng nào đó và bị lạc...
  • Trạm dừng Hồ - Banana YoshimotoTôi có thói quen viết ra những con chữ trong một bản nhạc nghe đi nghe lại, chìm đắm trong bản nhạc ấy, mọi cảm xúc tôi viết ra đọng lại trong đấy...
  • Trạm dừng Phía nam biên giới, phía tây mặt trời - Haruki MurakumiVẫn là tiểu thuyết tình cảm nội tâm và vẫn y xì phong cách của ông - ảm đạm một màu u tối sao á...
Khởi hành1 Trạm dừng Spirited away (Vùng đất linh hồn )2 Trạm dừng Hồ - Banana Yoshimoto3 Trạm dừng Phía nam biên giới, phía tây mặt trời - Haruki Murakumi4
slider by WOWSlider.com v8.7

08 tháng 1 2017

Trạm dừng "Phía nam biên giới, phía tây mặt trời" - Haruki Murakumi

Một tác phẩm khác của Haruki Murakami - Phía nam biên giới, phía tây mặt trời - vẫn là tiểu thuyết tình cảm nội tâm và vẫn y xì phong cách của ông - ảm đạm một màu u tối sao á.

Truyện vẫn theo lối tự kể của nam chính. Hajime là con một trong gia đình, hồi anh còn học cấp một, lúc ấy hầu như nhà nào cũng đều có anh chị em, anh cảm thấy lạc lõng. Và rồi anh gặp được Shimamoto-san cũng là con một. Những đồng cảm, sự tương tự giữa cả hai khiến họ trở nên gần gũi nhau hơn. Sau đó là quãng thời gian cấp một đầy êm đềm, ngày ngày anh đến nhà Shimamoto-san chơi, nghe những đĩa nhạc, nói về những nghệ sĩ yêu thích. Shimamoto-san rất đặc biệt, cô có một cái chân bị tật, vì thế cũng đi lại khó khăn hơn, trong thời thơ ấu đó, Hajime ấn tượng với điều đó nhất, nó như một dấu hiệu để anh nhớ và tìm cô sau này.

Rồi khi lên cấp hai, họ không còn học chung nữa, thế là họ dần không còn gặp mặt nhau nữa, không còn liên lạc. Hajime quen Izumi, những rung cảm đầu đời, khoái lạc của độ tuổi vị thành niên thôi thúc họ đến với nhau. Nhưng những lần Izumi lén gặp Hajime trong phòng anh, cô cảm thấy mình luôn không thể chạm đến thế giới của anh, vì vậy cô chưa sẵn sàng, cô chỉ cho anh nhìn ngắm mình, ôm ấp vuốt ve cô, và Hajime yêu Izumi, anh tôn trọng cô, những lúc không thể kìm chế, anh cũng chỉ ôm lấy thân thể trần trụi của cô, lặng lẽ (thật ra thì tới đó rồi mà còn dừng lại, tui thấy rõ ràng là ổng yếu sinh lí).

Cùng lúc đó, chị họ của Izumi, một cô gái trưởng thành, mang một vẻ đẹp gợi dục (mà theo như ổng nói thì nhìn là chỉ muốn lên giường =.=), Hajime bị cuốn hút, anh và cô chưa từng nói với nhau một câu, họ chỉ gặp mặt là ngủ với nhau, lúc nào cũng điên cuồng, và đương nhiên là vụng trộm sau lưng Izumi. Rồi Izumi phát hiện, anh và Izumi chia tay.

Sau đó, Hajime trải qua vài mối tình nữa nhưng cũng chẳng đi đến đâu. Cuộc sống của anh trải qua nhàm chán và tẻ nhạt, cho đến khi anh gặp Yukiko, họ yêu nhau, lấy nhau, có con. Bố cô giúp anh tạo dựng được sự nghiệp riêng của mình, điều mà anh chưa bao giờ nghĩ đến.



Một hôm Hajime nhận được một tấm thiệp đám tang của chị họ Izumi (tai nạn chết thôi không phải do Izumi ghen quá nên giết đâu nha) do Izumi gửi. Từ hồi cấp hai đến bây giờ khi đã ba mươi mấy tuổi, Izumi vẫn nghĩ anh yêu chị họ cô, nên khi cô ấy mất, cô đã gửi tấm thiệp tang đó cho anh. Khi anh đến dự, anh nhìn thấy Izumi không còn là Izumi ngày trước, tiều tụy và kém sắc hơn, đôi mắt cô thầm oán giận một kẻ lừa dối như anh tại sao bây giờ lại có thể có một cuộc sống tốt đẹp như vậy. Khúc này tui thấy tâm lí rất phù hợp luôn, từ hành động gửi thiệp của Izumi đến những điều Hajime đoán được trong mắt cổ, kiểu không còn yêu nhưng vẫn còn “ghim” chuyện tình đầu sở khanh lừa dối cận huyết, đêm ngày cầu mong thằng đó sống không được yên vậy mà nó vẫn xuất hiện phong độ ngời ngời.

Hôm khác, Hajime thấy một bóng lưng phụ nữ dáng đi khập khiễng vô cùng quen thuộc, anh không bắt chuyện, chỉ cứ đi theo cô ấy qua rất nhiều con phố. Lần khác, vẫn bóng dáng khập khiễng đó, Shimamoto-san bước vào quán bar của anh, họ gặp lại nhau, nhận ra nhau. Những lần gặp gỡ sau cứ dần thôi thúc lại những kỉ niệm, những cảm xúc đầu đời, anh bỗng yêu cô, họ quen nhau, họ ngoại tình. Nhưng khác với những tâm hồn đồng điệu khi còn bé, giờ đây anh thấy mình mãi chẳng chạm được vào thế giới của Shimamoto-san, cô đến với anh, thoắt ẩn thoắt hiện, anh không thể nắm bắt được cô. Anh chợt hiểu cảm giác trước đây tại sao Izumi luôn cảm thấy chưa sẵn sàng khi họ chuẩn bị đến với nhau, Izumi cũng mãi vẫn chỉ đứng ngoài nhìn vào thế giới của anh.




Thế giới của Shimamoto-san lúc này, hoàn toàn không có Hajime, cả khi họ nồng nhiệt trên giường. Anh không hiểu và anh muốn chạm vào nó.
Tôi nhìn thẳng vào mắt nàng. Đôi đồng tử của nàng giống như hai đầm nước yên bình nằm dưới chân một ngọn suối trên núi đang chảy trong bóng những tảng đá, nơi không có một ngọn gió nào có thể len vào. Ở đó không có gì lay động, ở đó ngự trị một sự im lặng tuyệt đối. Nhìn thật sâu vào đó, tôi nghĩ có thể mình sẽ thấy xuất hiện một hình ảnh phản chiếu trên mặt nước.
Tôi làm tình với vợ. Tôi nghĩ mình làm tình với cô nhiều hơn kể từ khi gặp lại Shimamoto-san. Nhưng đó không phải là cảm giác tội lỗi. Khi tôi ôm cô, hoặc khi ở trong vòng tay cô, tôi đang tìm cách bám chặt vào một cái gì đó.
Đương nhiên tác phẩm nào của Haruki Murakami, nội tâm của các nhân vật cũng đều rất phức tạp, đan xen chặt chẽ. Họ luôn luôn có những thế giới riêng không ai có thể chạm đến, đương nhiên chúng cũng có những lối bí mật dẫn đường vào, nhưng vẫn phải luôn đúng người, đúng thời điểm. Hơn thế nữa, những nhục dục, ham muốn thể xác, những cảnh ân ái của họ rất rõ ràng, trần trụi, không che dấu nhưng cũng tinh tế vô cùng. Những nhân vật trong Phía nam biên giới, phía tây mặt trời gặp nhau không đúng thời điểm nhưng vẫn mãi lưu luyến nhau, lưu luyến những cảm xúc ban đầu khi gặp mặt mà không hề biết những thứ đó đều sẽ thay đổi để rồi họ tự làm tổn thương nhau.

Không những thế, Hajime luôn cố tình dựng lên một thế giới riêng của anh, sống trong đó, không cho bất kì ai chạm đến, rất ích kỉ. Hajime dạng như thường đứng núi này, trông núi nọ, không bao giờ chấp nhận thực tại. Khi yêu thì anh lại vô cùng chìm đắm để rồi thường tự đẩy bản thân vào thế tiến thoái lưỡng nan như việc phải đứng giữa tình yêu và tình dục hay tình yêu với gia đình. Không biết tác giả có ý gì, nhưng theo tui hiểu thì cứ như ổng đang tự biện minh, cổ xúy cho việc ngoại tình vậy, đọc mà cứ tức anh ách, nam chính yêu hết nhỏ này đến nhỏ kia cuối cùng vẫn trở về với gia đình tốt đẹp, đâu ra những cô người tình và cô vợ bồ tát như vậy.

Đọc truyện này là phải hàng giờ đồng hồ căng não suy nghĩ: sao ảnh làm như thế này, sao cổ xử sự thế kia,… Các nhân vật này đều sống nội tâm nên hầu như những chi tiết, suy nghĩ và hành sự của họ đều xuất phát từ cảm xúc chủ quan nên khá khó hiểu, mấy kiểu này thì cách cảm nhận, ngẫm nghĩ lúc đọc là hiệu quả nhất để thấu hết những gì tác giả muốn truyền tải.

Mấy bối cảnh trong truyện thì rất là Haruki Murakami luôn. Không điện thoại, không máy tính, các nhân vật vẫn thích nghe những đĩa than, những chất nhạc cổ điển, hay những lá thư tay, những cuốn tạp chí vẫn thường xuất hiện thay thế những đồ điện tử, câu chuyện như tách biệt hẳn với thế giới công nghệ tấp nập ồn ào bên ngoài, tạo nên một nét nội tâm từ ngay trong bối cảnh. Đặc biệt, bài hát South of the Border chạy trên chiếc đĩa than không chỉ là một vật vô tri vô giác gợi lên những thế giới cá nhân, nó còn là một ẩn dụ hoàn hảo và khéo léo cho tính cách của Hajime và mối tình của anh với Shimamoto-san.
-          Em biết không, hồi nhỏ, anh thường xuyên tự hỏi ở phía nam biên giới có thể có gì, tôi nói.
-          Em cũng thế. Lớn lên, khi đã hiểu được lời bằng tiếng Anh, em rất thất vọng vì nó chỉ là một bài hát về nước Mexico. Em nghĩ ở phía nam biên giới phải có cái gì đó tuyệt diệu hơn thế nhiều.

Phía nam biên giới, phía tây mặt trời
- Haruki Murakumi -

Tui chưa đọc nhiều tác phẩm của Haruki Murakami, nhưng mà có lẽ hầu như tuýp nhân vật qua các tiểu thuyết của ông đều hao hao giống nhau, một cuộc đời thành đạt, một vẻ ngoài phong độ, một khuyết khiếm cứ dần dần ăn thêm vào trong tâm trí. Nếu bạn muốn đổi gió để tận hưởng chút lắng đọng, hay đã nhàm tai với thể loại tình yêu lọ lem-hoàng tử hay loại nam chính hoàn mĩ, thủy chung, Phía nam biên giới, phía tây mặt trời sẽ không làm bạn thất vọng (tui là không thất vọng rồi đó bởi đọc xong tui ghét nam chính ghê gớm). Bạn sẽ phải xót xa cho những mối tình không đến từ hai phía, đau cùng những dằn xé của các nhân vật chơi vơi giữa thế giới tình cảm của họ, và mông lung giữa vô vàn thực thực ảo ảo suy nghĩ mà chỉ có lối viết độc đáo của Haruki Murakami mang lại.

- Hoàng Khiết -

0 nhận xét:

Đăng nhận xét