• Khởi hành
  • Trạm dừng Spirited away (Vùng đất linh hồn )Nào, giờ bạn hãy thử thưởng tượng mình đang đi cùng bố mẹ trên chiếc xe hơi lướt băng băng trong một khu rừng nào đó và bị lạc...
  • Trạm dừng Hồ - Banana YoshimotoTôi có thói quen viết ra những con chữ trong một bản nhạc nghe đi nghe lại, chìm đắm trong bản nhạc ấy, mọi cảm xúc tôi viết ra đọng lại trong đấy...
  • Trạm dừng Phía nam biên giới, phía tây mặt trời - Haruki MurakumiVẫn là tiểu thuyết tình cảm nội tâm và vẫn y xì phong cách của ông - ảm đạm một màu u tối sao á...
Khởi hành1 Trạm dừng Spirited away (Vùng đất linh hồn )2 Trạm dừng Hồ - Banana Yoshimoto3 Trạm dừng Phía nam biên giới, phía tây mặt trời - Haruki Murakumi4
slider by WOWSlider.com v8.7

14 tháng 3 2015

Trạm dừng "Mùa thu của cây dương" - Kazumi Yumoto.






Một tối, tôi bật nghe Sad Angel. Và tôi tự hỏi tại sao không, khi kết hợp Sad Angel và Popura no Aki.


Sad Angel gợi nhớ về lời dặn dò của nhà soạn nhạc Êđua Grigơ với cô gái có đôi mắt xanh trong tác phẩm Lẵng quả thông của nhà văn Pautopxki. "Cháu ạ, dù người ta có nói với cháu những gì đi nữa thì cháu hãy cứ tin rằng cuộc đời thật là kỳ diệu và tuyệt đẹp". 

Một tâm hồn héo úa gặp bản nhạc Sad Angel như tìm được nụ cười quý giá, như "bông hoa trắng ngần đã bừng nở trong tim". Sad Angel nói riêng và Igor Krutoi nói chung đã mang tới những khoảnh khắc yên bình, những khoảng lặng suy tư về cuộc sống và niềm tin vào phía trước.

---



Một ngày tôi lớn, chợt nhớ về lời ru thuở bé của bà. Bà tôi lúc ấy trông hiền hậu với mái tóc hoa râm, từng một vài lần nhuộm cho đen bóng khỏi ánh mắt lo lắng của con cháu.

Tôi lớn lên trong vòng tay của bà còn nhiều hơn của ba mẹ. Rồi đến một ngày kia, tôi bỗng quên bẵng mất sự quan tâm của bà cho tôi tự thuở bé. Một ngày mệt mỏi tôi thấy  mình phiêu diêu, một ngày hoang mang tôi thấy mình lo sợ, một ngày nặng nề tôi thấy mình bất lực,…

Ờ thì đâu đó trong tôi còn tiếng hét vang vọng cố lên nào!

Tôi như nắm được chiếc cọc trôi dập dềnh giữa con sông, như còn nắm được tia hi vọng, tôi còn thấy được cuộc đời mình.

Cũng như tia sáng lấp lánh ẩn dấu trong những tán lá nhuộm vàng khô giòn rụm của mùa thu nơi trang viên Cây dương.



Tôi nghe tiếng lá rơi giữa khu vườn.

Trong câu chuyện ấy, tôi đọc những con chữ rất đỗi bình thường, giọng kể bình thường, không triết lý sâu xa, không tình yêu bao la dời non lấp bể, không những cảnh xúc động người đọc đến thấu tâm can.

Tôi đọc và đơn giản chỉ thấy trong câu chuyện hiện ra những con người, như tôi đang nhìn thấy những sự việc diễn ra bên nhà hàng xóm. Đó là những con người bình thường, chằng mang thiên phú dị bẩm, chẳng thấy năng lực siêu nhiên, chẳng có gì nổi bật.

Có sao đâu, bạn của tôi! Có hay không đọc những câu chữ như lắng lại giữa một vùng trời rộng, nơi cây dương từ một gốc nhỏ dần được chăm sóc mà lớn lên, nơi những con người như tìm thấy một mảnh tâm hồn mình, nơi cất giữ mảnh ký ức tuổi thơ trong trẻo và ngọt ngào của cô bé con Chiaki.

Mùa hè năm lên sáu tuổi, gia đình mẹ con Chiaki lâm vào cảnh khốn cùng. Mẹ cô bé quá đỗi tiều tụy không thể chăm lo nổi cho Chiaki nhạy cảm và đang khủng hoảng bởi sự đi bất ngờ của bố. Nhưng, từ sau khi dọn đến khu căn hộ cho thuê có tên Cây Dương, Chiaki dần tìm lại hạnh phúc tuổi thơ tưởng chừng đã mất, nhờ có bà cụ chủ nhà - khó tính, nấu ăn dở, ưa sạch sẽ, hay dọa trẻ con… nhưng âm thầm tốt bụng.

Thời gian thấm thoắt trôi, hai mươi năm sau Chiaki nhận được tin bà qua đời. Trên hành trình quay về dự đám tang bà, dòng ký ức ngọt ngào của những tháng ngày sống tại Cây Dương lặng lẽ ùa về. Nơi đây, cô đã tìm ra một sự thật, về chính bản thân cô, về mẹ cô, và nhất là về bà cụ, người dù đã mất đi nhưng sẽ mãi luôn còn ở đó. Và một mùa thu nữa lại trải lá vàng lên khu căn hộ Cây Dương.

Tôi chợt thấy lá lao xao rất khẽ, tôi thấy nắng trải rộng khắp sân nhà, tôi thấy bên tai vang lên bản nhạc dìu dặt, và rồi tiếng “rắt” rất khẽ của cái lá khô chắng ai chú ý, tôi nhìn thấy và lại ngẫm về một thuở bé con.

Câu chuyện là một dòng hồi tưởng.


Một người luôn chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết của mình, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng sống đến tận khi Chiaki trưởng thành. Vậy mà suốt từng ấy năm, cô đã không về thăm bà lần nào. Cô đã lớn lên, đã không còn tin vào câu chuyện người đưa thư lên thiên đường, nhưng bà vẫn giữ lời hứa và an táng cùng những lá thư của cô.

Bà gieo vào cô một niềm tin trong thế giới cổ tích nhiệm màu, đến khi cô lớn, niềm tin ấy vẫn chưa từng một lần đổi thay, bà thay cô giữ lại một phần trong trẻo của tuổi thơ, bà xây đắp cho cô một tâm hồn trẻ thơ rộng mở đầy ắp niềm tin và hy vọng.

Tôi cảm nhận trong câu chuyện hai chữ “lòng người”. Không đao to búa lớn, không cầu kì kiểu cách, như Kazumi Yumoto dẫn người đọc sâu đến khám phá khu vườn đơn sơ nhưng chất chứa môt vẻ đẹp riêng biệt: vào mùa hạ, nắng chói chang có ba đứa trẻ cùng bầu bạn với một ông già cáu bẳn nhưng tốt bụng; tiếp mùa thu, nắng hanh hao có một bà cụ dẫn dắt cô bé mở ra thế giới của chính mình, ngập tràn tiếng cười của cô, những người bạn và mọi người xung quanh.


Mosaico, Govi – Tưng tửng nảy lên từng bước nhạc ngẫu vang một tối thanh vắng, mở ra đọc nốt Mùa thu của cây dương (Popura no Aki).



Dương Phiêu Linh

0 nhận xét:

Đăng nhận xét